Mỗi khi thức dậy lại được nghe phát thanh viên trên VTV1 “ Đại hội thành công rực rỡ” hoặc “Đại hội thành công tốt đẹp”, chưa thấy Đại hội nào nói không thành công! Mỗi kì Đại hội chuẩn bị hết sức cẩn thận từ báo cáo, tham luận, trang trí, đón tiếp nhất là khâu bầu bán, nhiều nơi phải lùi ngày Đại hội vì nhân sự chưa ổn.
Trong Đại hội không mấy người để ý đến báo cáo và các tham luận, báo cáo có cả một ban soạn thảo đầy năng lực, được chỉnh sửa nhiều lần có gì mà tham gia góp ý. Các đại biểu đến dự chỉ đợi kết quả bầu ai được, ai không, ngay cả tỉ lệ phiếu cao thấp không cần biết. Vào Ban chấp hành là cả một sinh mạng chính trị của mỗi con người nên nhiều người lo lắng mất ăn, mất ngủ, tính toán nát cả óc, đến cửa nọ gõ cửa kia để lọt vào danh sách đề cử, tốn kém cả sức lực lẫn tiền của. Không biết quan trọng thế nào có ông chức vụ to trong hàng tỉnh thấy mình không trúng Ban chấp hành bỏ luôn về không dự Đại hội.
Quan trọng lắm chứ, vì vào Ban chấp hành là nói đến vai trò lãnh đạo, nó liên quan đến “cái ghế”, “hầu bao”, cũng như bao việc khác kể cả chuyện “tình ái” chính vì thế ai mà chẳng muốn, thậm chí có người đổi đời khi được vào cấp uỷ.
Khen thay mấy anh làm “tổ chức” của ta, trước mỗi kì Đại hội luân chuyển hàng loạt cán bộ, sắp xếp vị trí không cần trình độ, năng lực, miễn là “trung thành” với cấp trên để đưa vào cấp uỷ.
Không biết Bình Nhưỡng học ta hay ta học họ mà Đại hội đảng tuần này đưa Kim Jong Eun kế tục sự nghiệp làm quan, một gia đình truyền thống ông nội là lãnh đạo vĩ đại, ông bố là lãnh tụ kính yêu. Một đất nước “quái dị” để dân nghèo đói suốt ngày đi gây sự doạ nạt vũ khí hạt nhân.
Trước Đại hội XI một sự kiện làm dung động cả nước: Bạo loạn ở Bắc Giang, vụ đắm tàu Vinashin, ông Phó tổng Giám đốc Trần Đăng Tuấn diện cán bộ cao cấp “Trung ương quản lí” xin không tham gia vào Ban chấp hành Đài THVN đây là một “chuyện lạ”, các cụ tướng tá QĐND và cán bộ lão thành CM làm đơn xem xét bãi miễn lãnh đạo.
Thời đại ngày nay việc bầu bán hiện đại, có cả một phần mềm cho ban thư kí và ban kiểm phiếu, chẳng ai dám làm sai. Trước và trong Đại hội các đại biểu nhận được nhiều tin nhắn lạ, tin nhắn nói thẳng xin phiếu bầu cho ông A, bà B, tin nhắn hạ nhục bằng cách thông báo cho mọi người biết ông X, bà Y sai phạm về bằng cấp, tài chính, pháp luật, quan hệ buông thả…tất cả đều bỏ qua ai tin nặc danh.
Gần đây học được cách lobby (vận động) các đồng chí chúng ta rất khéo, ngoan ngoãn nghe sự chỉ bảo, tiếp cận những người có uy tín để mở rộng mặt trận ngoại giao, chỉ cần vào cấp uỷ xong không còn biết ai nữa.
Các ông cộng sản là thế đó, thử hỏi có nhiều ông như vậy không?
30 thg 9, 2010
28 thg 9, 2010
Chém gió là gì?
Mấy năm gần đây trên các trang báo điện tử có một thành ngữ “Ông chém gió” tra Từ điển thành ngữ của cụ Nguyễn Lân không hề có, Từ điển Tiếng Việt cũng lại không. Thế mà người ta gán cho ông này ông nọ là ông chém gió. Cuối cùng tìm trong từ điển tiếng lóng của cư dân mạng được định nghĩa:
Chém gió ra đời cách đây khoảng gần ba năm. Chém gió có hai nghĩa: một là bốc phét , hai là nói quá ... người sử dụng có thể chém gió theo nhiều mục đích khác nhau, hầu hết đều là vì vui vẻ ... tuy nhiên một số bạn thích chém gió để nâng cao hình tượng bản thân lên , để mọi người nể phục tuy nhiên thực chất chả có cái vẹo gì cả.
Chém gió ra đời cách đây khoảng gần ba năm. Chém gió có hai nghĩa: một là bốc phét , hai là nói quá ... người sử dụng có thể chém gió theo nhiều mục đích khác nhau, hầu hết đều là vì vui vẻ ... tuy nhiên một số bạn thích chém gió để nâng cao hình tượng bản thân lên , để mọi người nể phục tuy nhiên thực chất chả có cái vẹo gì cả.
Như vậy gần đây xuất hiện nhiều ông chém gió, chém gió chỉ dành cho những ông có chức sắc chứ ai gọi thảo dân là ông chém gió đâu. Hôm trước báo chí đưa tin họp Hội đồng Chính phủ có vị quan chức bảo rằng một năm nay tình hình biển đảo không có gì, do đó không cần phải báo cáo. Nhưng trên Đài phát thanh TNVN hàng ngày có thêm chương trình Biển đảo, hôm 26-9 diễn tập diễu binh tại Hoà Lạc lần thứ hai thấy xuất hiện lực lượng mới Cảnh sát biển, vậy nói không có gì như thế có gọi là chém gió không?
27 thg 9, 2010
Chuẩn bị cho ngày đại lễ
Sáng qua tại sân bay Láng Hoà Lạc, tổ chức diễn tập lần hai cho ngày duyệt binh diễu hành 10-10 |
Máy bay trực thăng mang cờ Tổ quốc dẫn đầu |
Hồng kỳ - 200 vận động viên và các chiến sĩ QĐND |
Lục quân |
Hải quân |
Bộ đội biên phòng |
Thông tin liên lạc |
Bộ đội đặc công |
Bộ binh |
Cảnh sát biển |
Nữ cảnh sát giao thông |
Dân quân tự vệ |
24 thg 9, 2010
Từ quan
Sáng nay nghe lại “Phạm Duy ngày trở về” tôi được biết về ông qua các bản nhạc và báo chí, ông nói xuất xứ về bài “Đưa em tìm động hoa vàng” (thơ Phạm Thiên Thư nhạc Phạm Duy) phải nói rằng đây là những bài tôi và rất nhiều người yêu thích, đừng vì nội dung của bài hát mà ông tự cho mình là "gã".
"…Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say
Thôi thì thôi để mặc mây trôi
Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan
Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi
Chim ơi chết dưới cội hoa
Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà
Mai ta chết dưới cội đào..."
Khi không còn làm quan đâu phải là "từ quan". Từ quan đâu có dễ nhất là thời buổi ngày nay, vì quyền lợi bổng lộc ai nỡ bỏ đi, ở nước ngoài thấy các nguyên thủ xin từ chức là chuyện bình thường, do lòng tự trọng và danh dự họ luôn đi trước ta. Từ quan phải là một con người có bản lĩnh, chí khí, trung thực, kiên định, khước từ mọi thứ vì trách nhiệm và lòng tự trọng cá nhân để trở lại với đời thường. Xa rời cái "ghế" để từ quan tưởng là mất nhưng ngược lại phẩm giá nhân cách của con người càng được kính trọng.
Năm 1945 Phạm Duy theo kháng chiến, do không chịu được gian khổ, ác liệt ông “dinh tê” về thành, năm 1951 ông cùng gia đình vào Nam, ông không thể so sánh với cụ Vũ Bằng vào Nam do sự phân công của tổ chức, ngày 30-4-1975 ông vượt biên sang Mỹ một loạt những bài hát trong đó có bài “ Ta chống Cộng hay ta trốn Cộng” thể hiện rõ quan điểm thù hận của ông với đất nước sinh ra ông. Lá rụng về cội ông quay về Việt Nam, thế mà hôm nay ông nói trước mọi người khoe rằng “tôi cũng là người từ quan”!
Thời xưa tôi chỉ thấy cụ Nguyễn Trãi, cụ Chu văn An được sử sách nói từ quan. Nhớ câu chuyện Nguyễn Trãi dâng tấu "lo trước điều thiên hạ phải lo, vui sau cái vui của thiên hạ" không biết các nhà lãnh đạo của ta có biết câu này không? cả cuộc đời ông sống một cuộc đời giản dị, thanh cao, liêm chính. Nhà của ông ở Đông Kinh (Thăng Long) chỉ là một túp nhà tranh "Góc thành Nam lều một gian". Khi ông cai quản công việc quân dân ở hải đảo Đông Bắc, nhà ông ở Côn Sơn "bốn mặt trống trải, xác xơ chỉ có sách là giàu thôi". Còn ngày nay mấy ông quan Cộng sản “từ quan” để đi làm doanh nghiệp hoặc mấy ông bà mất quyền lợi cá nhân, từ bỏ chức vụ đừng nên nhận mình cũng là từ quan.
23 thg 9, 2010
NHỮNG ĐIỀU KHÓ HIỂU
Trước mỗi kì Đại hội sao lắm chuyện đến thế, thảo dân như mình không đủ trình độ góp ý cho các văn kiện Đại hội song có đôi lời bàn. Nhớ lại Đại hội X năm 2006, hàng vạn ý kiến của cán bộ, đảng viên, nhân dân đóng góp, GS Tương Lai có bài trên báo Nhân Dân, còn viết tay trên 100 trang khổ A4 sửa từng câu chữ, cũng bày tỏ quan điểm của mình trong Báo cáo chính trị.
Tác giả Nguyễn Trung có bài viết hay, trở thành một diễn đàn của Vietnamnet với chủ đề “Thời cơ vàng” có nhiếu ý kiến, tâm huyết chân thành đầy trách nhiệm.
Cuộc khẩu chiến của của hai Trung uỷ GS Nguyễn Đức Bình uỷ viên Bộ chính trị, Giám đốc học viện Nguyễn Ái Quốc và ông Trần Trọng Tân nguyên trưởng ban tuyên giáo Trung ương trở thành vấn đề “hót” lúc bấy giờ, ông Bình “không đồng ý quan điểm trong Đảng có thể có tư bản tư nhân”, tiến sĩ Nguyễn Quang A đưa ra sáng kiến hãy để tranh luận trên báo Đảng như ngày xưa: Cuộc bút chiến “Vị nghệ thuật hay Vị Nhân sinh” giữa hai cụ Hải Triều và cụ Phan Khôi ở giữa thế kỉ XX, cụ Hải Triều quê gốc tại Hải Phòng, sinh ra ở Huế thân sinh ra ông Nguyễn Khoa Điềm Uỷ viên Bộ chính trị, cho rằng "Ông Phan Khôi không phải là một học giả duy vật", "Ông Phan Khôi là một học giả duy tâm". Đầu tháng 7 vừa qua tôi có dự Hội thảo về cụ Phan Khôi ở 53 Nguyễn Du do GS Chu Hảo đề dẫn, nhiều nhà khoa học, nhà văn đánh giá cao về cụ, các ông Nguyễn Duy Hiển, Nguyên Ngọc, Nguyễn Quang A… cho rằng ông Phan Khôi không những là nhà lí luận mà còn là một nhà khoa học mang tính thực tiễn cao.
Năm đó Ban tuyên giáo Trung ương chẳng dại gì mà làm chuyện này, đưa ra tranh luận trên báo chí hoặc đấu khẩu biết đâu các ông lại tục tĩu với nhau không khéo làm bẽ mặt. Cuối cùng các ý kiến được tập hợp, Hội đồng lí luận Trung ương, Ban Văn kiện Đại hội chỉnh sửa không đáng bao nhiêu so với dự thảo ban đầu.
Năm đó Ban tuyên giáo Trung ương chẳng dại gì mà làm chuyện này, đưa ra tranh luận trên báo chí hoặc đấu khẩu biết đâu các ông lại tục tĩu với nhau không khéo làm bẽ mặt. Cuối cùng các ý kiến được tập hợp, Hội đồng lí luận Trung ương, Ban Văn kiện Đại hội chỉnh sửa không đáng bao nhiêu so với dự thảo ban đầu.
Đại hội này ngay từ đầu tháng 9 Ban Tuyên giáo Trung ương hướng dẫn việc lấy ý kiến góp ý của các tổ chức, cán bộ, đảng viên, nhân dân về các Văn kiện dự thảo của Ban Chấp hành Trung ương (khoá X) trình Đại hội dại biểu toàn quốc lần thứ XI của Đảng.
Bản Hướng dẫn nêu rõ Ban tuyên giáo Trung ương chỉ cho đăng, và phát trên phương tiện thông tin đại chúng các ý kiến góp ý có sự chọn lọc, thận trọng, đảm bảo phát huy được trí tuệ, dân chủ của nhân dân, không để những phần tử xấu lợi dụng diễn đàn công kích, xuyên tạc đường lối, chính sách của Đảng. Đấu tranh phản bác các luận điệu sai trái, xuyên tạc quan điểm, đường lối của Đảng, kết hợp đấu tranh trực diện với việc tuyên truyền khẳng định những thành tựu của đất nước. Không được đăng những ý kiến phản bác chủ trương, đường lối, quan điểm của Đảng, về con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, về học thuyết Mác - Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, về vai trò lãnh đạo của Đảng; những vấn đề cần giữ bí mật về quốc phòng, an ninh đối ngoại, những ý kiến đả kích cá nhân hoặc tổ chức đảng cơ quan nhà nước.
Nhà báo lão thành Hữu Thọ đã phải thốt lên "đã góp ý làm gì có vùng cấm”. Một loạt các cụ lão thành như Đồng Sĩ Nguyên, Nguyễn Trọng Vĩnh, Nguyễn Văn Bé… đã tỏ rõ chính kiến của mình. Một số trang web không cần “vượt tường lửa” đưa tin: Có cụ còn mạnh tay hơn kí đơn tập thể đề nghị ông này ông kia nên từ chức, tập thể các tướng tá và cán bộ lão thành đứng đơn xem xét tư cách năng lực, đạo đức một vài ông lãnh đạo. Có tờ báo cho rằng tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ ở trường đại học M, bị hoang tưởng đã viết kiến nghị gửi Ban chấp hành Trung ương đòi từ bỏ Chủ Nghĩa Mác-Lênin, để đến với Chủ nghĩa Dân tộc của Bác Hồ nếu không sẽ đốt thẻ đảng.
Nhà báo lão thành Hữu Thọ đã phải thốt lên "đã góp ý làm gì có vùng cấm”. Một loạt các cụ lão thành như Đồng Sĩ Nguyên, Nguyễn Trọng Vĩnh, Nguyễn Văn Bé… đã tỏ rõ chính kiến của mình. Một số trang web không cần “vượt tường lửa” đưa tin: Có cụ còn mạnh tay hơn kí đơn tập thể đề nghị ông này ông kia nên từ chức, tập thể các tướng tá và cán bộ lão thành đứng đơn xem xét tư cách năng lực, đạo đức một vài ông lãnh đạo. Có tờ báo cho rằng tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ ở trường đại học M, bị hoang tưởng đã viết kiến nghị gửi Ban chấp hành Trung ương đòi từ bỏ Chủ Nghĩa Mác-Lênin, để đến với Chủ nghĩa Dân tộc của Bác Hồ nếu không sẽ đốt thẻ đảng.
Thông tư 04 Chính phủ có hiệu lực từ tháng 10-2010 về việc khiếu nại. Ông Nguyễn Minh Thuyết đại biểu Quốc hội, Phó Chủ nhiệm chăm sóc thiếu niên nhi đồng Quốc hội trả lời trên RFI cho rằng thông tư 04 là trái pháp luật “không giải quyết đơn có chữ kí của nhiều người”. Mới chỉ có thế mà không đồng thuận thì trước ngày Đại Hội sẽ thế nào?
Trong thời gian diễn ra Đại hội cơ sở chỉ toàn thấy những tập hợp từ có sẵn “ Tiếp tục nâng cao năng lực”, “Đại hội thành công tốt đẹp”, “chống diễn biến hoà bình”, “thế lực thù địch”…
Mấy ngày nay nhiều người dân tỏ ra lo lắng bàn luận thấy thông báo trên tivi giá vàng “đã vượt qua ngưỡng 30 triệu mà còn tăng nữa" mặc dù họ chẳng có vàng để dự trữ nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế của Nhà nước và niêu cơm của mỗi gia đình. Trong các buổi thời sự lúc nào cũng nghe “ổn định về chính trị, giữ vững an ninh quốc phòng, phát triển kinh tế” nhưng thử hỏi các nước bên cạnh như Malaysia, Philippin, Singapo, Thailan họ luôn phát triển hơn ta, chứng khoán luôn tăng điểm, trong khi đó chứng khoán Việt Nam từ đầu năm mất gần 10%, các nhà đầu tư "của đâu con xót", sắp bên bờ phá sản như Vinashin. Khẩu hiệu mà nhiều nơi viết ở cột đèn, bảng tin, áo phông của thanh niên "HS - TS -VN" tôi cũng chẳng hiều gì.
17 thg 9, 2010
NHỚ LẠI NHỮNG NGÀY VIẾT SÁCH
Mấy năm trước cũng đã từng viết sách, nhưng chỉ là tham gia cùng một nhóm tác giả. Từ hôm nhận lời với Nhà xuất bản Giáo dục viết cuốn bài tập chọn lọc mất quá nhiều thời gian, phần lớn chỉ viết về đêm, nhiều đêm thức đến 2 giờ sáng mệt nhưng đã phát hiện nhiều vấn đề mà bao năm nay không để ý tới. Quan điểm của mình “Hãy bắt đầu từ cơ bản”, (không phải bổ đề cơ bản của GS Ngô Bảo Châu đâu nhé) mình thường nói với mọi người “Bây giờ mới biết làm toán” như vậy có ngoa lắm không? Tham khảo một số sách có cả sách nước ngoài làm mình tốn công sức, có bài họ giải sai, vẽ hình sai không biết do in hoặc lí do nào khác mình phải làm lại từ đầu.
Có đêm loay hoay với bài toán dựng ngũ giác đều, biết rằng bài này theo công thức Fema dựng được bằng thước và comfa, cuối cùng “tự sướng” là đã dựng được, tuy có dài nhưng tìm ra bản chất, đó là muốn dựng ngũ giác đều phải giải một phương trình bậc hai:
x2 + x – 1=0. Đến đây nhiều người còn phải "bó tay.com"
x2 + x – 1=0. Đến đây nhiều người còn phải "bó tay.com"
sau này mới biết ông nhạc có bài thơ ông sáng tác những năm 50 của thế kỉ trước, nêu các bước dựng ngũ giác đều như hình vẽ trên (K là trung điểm OM, đường tròn (K, KA) cắt MN tại E, AE là độ dài cạnh ngũ giác đều).
Trên lí thuyết dùng thước và comfa dựng đa giác đều 17 của nhà toán học Đức (Carl Friedrich Gauss 1777-1855), đó là giải phương trình:
x17 -1= 0, khi ông mất để nhớ tới ông người ta xây mộ ông hình đa giác đều 17 cạnh, bây giờ trở thành nơi thăm quan của khách du lịch.
Sau nhiều ngày vất vả cuối cùng sách cũng hoàn thành theo đúng kế hoạch.
Trên lí thuyết dùng thước và comfa dựng đa giác đều 17 của nhà toán học Đức (Carl Friedrich Gauss 1777-1855), đó là giải phương trình:
x17 -1= 0, khi ông mất để nhớ tới ông người ta xây mộ ông hình đa giác đều 17 cạnh, bây giờ trở thành nơi thăm quan của khách du lịch.
Sau nhiều ngày vất vả cuối cùng sách cũng hoàn thành theo đúng kế hoạch.
12 thg 9, 2010
HÃY BẮT ĐẦU TỪ CƠ BẢN
Giáo viên toán Thành phố Hải Dương |
Mỗi lần về Hải Dương thăm gia đình, bạn bè, người quen niềm vui lại dâng trào trong lòng vì gần cả cuộc đời gắn bó với nơi này. Mặc dù bệnh Alzheimer đến với tuổi già, nhưng những con đường, dãy phố, ngôi nhà, dòng sông, bờ tre hay xóm chợ là kỉ niệm khó quên trong tôi. Tình cảm mọi người dành cho tôi vẫn như ngày nào, chính vì thế mỗi khi gặp người thân, ngồi trên bàn nhậu sợ nhất là đối đầu với “Rượu”. Tôi thường giữ nguyên tắc khi vui “chết không bỏ cuộc”, nên sau hơn hai giờ vui vẻ cùng mọi người tôi đã gục, song vì hẹn với trường LQĐ, 14 giờ có mặt ở đó nên phải uống thuốc để giải rượu.
Mấy phút đầu chờ chỉnh máy, tôi không biết đã nói những gì, chắc rượu nói thôi, sau có người bảo tôi “ sao bây giờ anh nói văn hoa thế” . Tôi bảo “Có và không”( yes-no) là hai phạm trù đối lập nhau của triết học Trung Hoa, nhiều lúc ta tưởng không mà lại có và ngược lại. Có một anh bạn than phiền với tôi rằng:
“Sau một thời gian nghỉ hưu, tôi gặp lại mọi người, ngày xưa mười người chào tôi nay chỉ còn ba người”. Tôi cười và nói:
Anh thấy không ngày xưa anh tưởng là “có” hoá ra không, còn nay “không” lại là có, mười người chào anh ngày xưa là chào “cái ghế” chứ đâu có phải chào anh, anh nhớ rằng thời sinh viên tôi được lớp bầu làm cán sự triết nên tôi hiểu lắm (triết học tôi cho là khó).
Cả đời tôi đi lính và làm toán. Tôi nói với mọi người “ Thực tình bây giờ mới biết làm toán” điều đó không quá đâu, còn bắn súng chắc chắn đuổi cò.
Bây giờ nhiều giáo viên toán, hàng ngày vẫn đi dạy, không những thế dạy thêm lại có tiếng, nhưng không làm được những bài toán cơ bản chẳng hạn “dùng thước và comfa dựng tiếp tuyến chung của hai đường tròn” hoặc nhiều bài toán khác, vì sáng nay ngồi trên xe đọc một cuốn sách của nhà xuất bản GD còn vẽ hình sai, ngộ nhận sao trách được giáo viên.
Tôi chỉ có lời khuyên mọi người khi dạy học sinh “đừng quên những bài toán cơ bản”
8 thg 9, 2010
CẢ LÀNG HỌC TOÁN
Xuống xe buýt tôi đi lại ngã ba để bắt xe ôm về quê, mọi khi từ xa cánh xe ôm chạy lại chèo kéo đón khách, không hiểu vì sao hôm nay vẫn thấy tụm lại nói chuyện rất to, tôi thầm nghĩ chắc tháng cao điểm giao thông, tỉnh muốn lập lại trật tự đón đưa khách cho văn minh lịch sự. Một anh khua tay nói:
- Bài toán này do một nhà toán học ở Canađa đưa ra cách đây ba mươi năm, các nhà toán học nổi tiếng thế giới phải bó tay, Ngô Bảo Châu giải được là quá giỏi rồi. Thằng Tàu cứ bảo giỏi giang nhưng đã có ai được giải Noben toán đâu, chỉ cái làm hàng dỏm là tài, Việt Nam chỉ có đứng sau Nhật Bản.
Một anh khác nói tiếp:
- Ngô Bảo Châu hơn cụ Lê Quý Đôn là cái chắc, cụ giỏi thật nhưng thời ngày xưa nó dễ, chỉ có nước mình phong cụ là bác học, còn ở nước ngoài ai biết đến cụ. Cái anh Đặng Thái Sơn nổi tiếng thế giới đánh Pianô, mà chỉ có chơi nhạc Sô-panh được thôi còn nhạc cổ điển, và hiện đại khác thì vứt.
Anh mặc áo kẻ chậm dãi nói:
- Ngô Bảo Châu không chỉ nổi tiếng với Bổ đề cơ bản, mà còn hiểu rộng trên mọi lĩnh vực. Mặc dù làm việc ở Pháp nhưng rất có trách nhiệm với đất nước, năm ngoái gửi thư cho Quốc hội phân tích về khai thác bô xít ở Tây Nguyên, khuyên Quốc hội nên dừng lại vì phần thiệt hại vẫn là Việt Nam.
Tôi đứng lặng nghe các anh nói chuyện, hoá ra cánh xe ôm "dân trí" cũng cao, IQ hơn cả mấy ông nghị, vì thế không muốn giục đi sợ mất hứng câu chuyện của các anh. Đành chờ các anh ngừng chuyện mới lên xe.
Vừa về đến đầu làng đã thấy băng rôn được treo ở ngọn cây đa với dòng chữ “Việt Nam tự hào có Ngô Bảo Châu”. Mỗi khi về quê tôi chẳng thể đi đâu được, các ông chú bà bác, con cháu trong xóm đến chơi hỏi chuyện trên giời dưới bể “Hà Nội hồi này còn tắc đường không”, “Cầu Thăng Long đã vá xong chưa” , “anh có gặp Cụ Rùa ở Hồ Gươm bao giờ không”, “ Hà Nội kỷ niệm 1000 năm Thăng Long nghe nói thuê nước ngoài bắn mây hàng tỷ đồng chẳng khác gì như thần thoại, mưa gió là chuyện của giời đừng quá tinh vi làm cho tốn kém”…Các câu hỏi chất vấn cứ như tôi là lãnh đạo thành phố hay Nhà Hà Nội học không bằng, hoá ra các cụ ở quê hiểu thời sự và tin tức hơn nhiều người thành phố. Nhiều lúc không trả lời được tôi bảo:
- Cháu cũng từ quê ra Hà Nội được vài năm nay, mải với công việc có đi đâu mà biết.
Nhưng lần này thì hoàn toàn khác các câu hỏi chỉ xung quanh Ngô Bảo Châu. Mấy tuần nay làng trên xóm dưới đâu đâu cũng râm ran nói về Đại hội toán ở Ấn Độ, Ngô Bảo là một trong bốn người nhận giải “Phiu”, mà lại còn được báo cáo trước Đại hội thế mới oách chứ. Hôm trước ông Phó Thủ tướng đến tận nhà thăm, thân mật lắm, cánh nhà báo còn chụp cả bức ảnh đặt tay lên đùi Ngô Bảo Châu. Ông Chúa đảo còn tặng không ngôi biệt thự lên đến hàng ba triệu đô…
Tối hôm đó nhà tôi chật kín người cứ như có cuộc họp. Ông trưởng thôn nói:
- Vừa rồi tôi họp trên huyện các anh ấy phổ biến: Năm học này phải mở các lớp chuyên, anh Ngô Bảo Châu thành đạt được cũng nhờ chuyên toán, thôn ta sẽ mở một lớp chuyên toán cấp 1, và khối chuyên toán cấp 2, thành lập Câu lạc bộ Toán trẻ gồm tất cả bà con yêu toán ở trong thôn, lấy xóm Chợ làm nòng cột. Cả xã phải có thư viện toán việc này tôi nhờ anh tư vấn giúp hộ.
Ông Quặc ở đầu làng, từ ngày tôi đi công tác rất ít gặp, nay cũng đến và góp chuyện;
- Đúng đấy nhờ anh ấy mua sách ở Hà Nội, nên mua lại mấy bà đồng nát cho rẻ nhất là sách tiếng Tây, còn sách tiếng Việt mua ở Đinh Lễ họ hạ giá trên 50%, để trong tủ cho nó mới oách, nhớ kiếm mấy ảnh các nhà bác học thế giới nhưng không được quên ảnh Ngô Bảo Châu.
Bà cụ Goòng cũng chêm vào:
- Đây là chủ trương nhớn các bác ở trên nhìn xa trông rộng, mình phải cương quyết làm bằng được, không thì thua mấy xã bên thị nhục lắm. Thua gì thì thua chứ không thua việc học hành.
Hôm trước nghe tin Ngô Bảo Châu nhận giải Fields, thôn tôi đã kịp thời đi trước đón đầu bằng cách tổ chức thi Giải toán nhanh mấy cô cậu vừa học xong lớp 12 không được giải, lại còn càng cổ cãi “ giải kiểu này là không được, làm mò”. Chị bán tạp hoá đầu chợ dành giải nhất lên phát biểu:
- Em học hết nớp 5, mẹ em cho đi chợ thế là em bỏ học nuôn, vừa đỡ mệt đầu lại kiếm được nhiều tiền. Em chẳng biết toán là gì nhưng ngày lào em cũng phải tính nhẩm để nấy tiền và trả tiền thừa cho khách lếu nhầm em bán nhà mà đền à.
Nhà chị Bé bên cạnh nhà tôi, cháu mới học lớp 3 suốt ngày bắt còn làm toán, 5 giờ sáng đã bắt ngồi học, tìm được cậu học sinh lớp 12 không đỗ đại học hàng ngày đến nhà để kèm thêm. Còn treo giải thưởng nếu đứng đầu lớp mua cho chiếc điện thoại di động để gọi cho sướng.
Tôi chuẩn bị về Hà Nội, hai vợ chồng thằng cháu họ mang nải chuối và mấy cân gạo nếp sang cho và nói:
- Tối qua đông người cháu không tiện nói, vợ chồng cháu mới bán con lợn nhờ ông ở trên đó mua cho con nhà cháu cuốn Bổ đề cơ bản ở đây cháu tìm không thấy sợ nay mai hết, con nhà cháu học toán giỏi lắm năm nào cũng thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Sang năm cháu nhờ ông cho cháu được học chuyên toán trường mà anh Ngô Bảo Châu học ngày xưa ấy, ở dưới này không có điều kiện cho cháu phát huy hết khả năng, biết đâu cháu nó lại được giải Phiu như bác Châu làm vẻ vang cả xóm. Ông không lo cháu bán vài tạ thóc là đủ tiền đi thi, cháu thi là đỗ.
Tôi cười và bảo: Tôi cũng chưa biết Bổ đề cơ bản là thế nào, mua cho con anh chị để làm gì. Tôi biết cháu học giỏi thật đi thi có thể đỗ, mà thi chỉ là bước đầu, còn việc học chuyên Toán ở Hà Nội tốn kém lắm, mỗi tháng tiền học thêm hàng 100 đô, mà xin học đâu có dễ họ toàn nhận con nhà giàu, bố mẹ làm cán bộ to, họ ra nước ngoài như cơm bữa, vợ chồng anh chị có theo được không?
Nghe đến đây hai vợ chồng nhìn nhau rồi cúi xuống không nói gì thêm.
5 thg 9, 2010
BỨC TRANH MÀU GÌ ?
Tuần này giải ngoại hạng Anh nghỉ để cho vòng loại Euro2012, chương trình cáp Trung ương chẳng có gì xem, lang thang trên truyền hình cáp bắt gặp kênh VITV chương trình “Đối thoại” xem mà thấy ảm đạm cho bức tranh chống tham nhũng của Việt Nam hiện nay. Chương trình nay ít người để ý nên không có mấy người xem, trao đổi cùng mọi người như kiếm câu chuyện làm quà
Với giọng xứ Thanh ông Lê Văn Cuông phó trưởng đoàn QH Thanh Hoá nói rất mạnh mẽ và thẳng thắn chẳng khác nào hôm trả lời chất vấn trên hội trường Quốc hội, ông cho rằng: Tình hình chống tham nhũng của ta hiện nay không giảm đi mà còn tăng thêm, hoạt động một cách tinh vi, hoạt động trên mọi lĩnh vực, thủ trưởng các đơn vị là trưởng ban chống tham nhũng từ trên xuống dưới đều có dấu hiệu bao che, số cán bộ giàu lên một cách nhanh chóng càng nhiều, hiệu lực văn bản của Chính phủ khai báo tài sản của lãnh đạo chẳng có tác dụng gì. Đơn vị nào cũng báo cáo lên là “không có tham nhũng”. Năm 2009 ông Cuông đã chỉ đích danh ông Nguyễn Trường Tô Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang vi phạm pháp luật 5 lần chống lệnh TT nhưng TT vẫn làm ngơ.
Trái ngược lại ông Cuông, ông Ngô Mạnh Hùng Phó vụ trưởng vụ phòng chống tham nhũng - thanh tra Chính phủ cho rằng: Chính phủ đã tập trung vào phòng chống tham nhũng một cách quyết liệt, có nhiều biện pháp và làm giảm các vụ tham nhũng hiện nay, đúng là nói theo “Nghị quyết” giáo điều, không thực tiễn. Trả lời phóng viên theo kiểu cấp trên, với cách nói như vậy càng làm cho người nghe khó chịu, không một ai tin. Cuộc đối thoại giữa hai ông rất sôi nổi, đưa đi đẩy lại như đánh bóng bàn. Cuối cùng ông Hùng cũng phải đồng ý với những điều ông Cuông đưa ra.
Với góc nhìn thực tế: Vụ tai tiếng hiện nay là tập đoàn Vinashin được Chính phủ đỡ đầu cho vay vốn, ông Phạm Thanh Bình TGĐ Vinashin làm thất thoát
86000 tỷ, thanh tra Chính phủ đã phát hiện từ những năm 2008, mà không kiên quyết xử lí vẫn để tiếp tục cho mua 10 tàu viễn dương với hơn 4000 tỷ đồng nay đắp chiếu chờ bán sắt vụn.
Công tác tổ chức thật khó hiểu: cách chức ông Phạm Thanh Bình đưa ông Lê Quang Vũ làm TGD chưa được hai tháng lại bị bắt ? Chẳng lẽ các ông không biết gì về ông Vũ ư?
Nói như ông Cuông đây chỉ là tảng băng nổi, còn những tảng băng chìm chưa phát hiện ra, rồi sẽ nguy hiểm như thế nào? Kinh tế Việt Nam sẽ đi về đâu?
Bức tranh màu gì? Mời mọi người cùng suy nghĩ.
3 thg 9, 2010
Trở lại những kỉ niệm xưa
Hai ngày vừa qua đi xa Hà Nội để trở lại một thời: Không điện thoại di động, không Internet thảnh thơi vui chơi cùng với mọi người.
Trường Đại học Khoa học tự nhiên, ĐHQGHN, Trường Đại học Khoa học, ĐH Thái Nguyên và Hội Toán học Hà Nội đồng tổ chức Hội thảo: Thông báo các kết quả mới về Giải tích – Đại số hiện đại và các nghiên cứu ứng dụng (trong tính toán khoa học, nghiên cứu môi trường)
Modern Mathematical Analysis and applications
Workshop và hội thảo tại Thành phố Hà Nội và Thái Nguyên từ ngày 28.08 đến 02.09.2010 sau đó du thuyền trên Hồ Núi Cốc TP Thái nguyên, trở về thăm khu di tích Đền, Chùa Sóc Sơn Hà Nội nơi thờ “Phù Đổng Thiên Thiên Vương”.
Hội thảo khoa học lần này được đón tiếp nhiều nhà khoa học, các chuyên gia Toán học hàng đầu từ Nhật bản, Nga và Việt Nam trực tiếp giảng các chuyên đề và trình bày các báo cáo khoa học tại các phiên họp toàn thể và các tiểu ban.
Để lại dấu ấn nhất trong đợt Hội thảo lần này cuộc giao lưu với trường Đại học khoa học tự nhiên Thái Nguyên, mọi người hoà cùng hoà vào lời ca tiếng hát. Các Giáo sư dù đã cao tuổi nhưng những kỉ niệm một thời đã từng học tại Russia (Liên Xô cũ) nay được nhắc lại, những bài ca một thời không quên với thanh niên Việt Nam vào những năm 80 của thế kỉ XX như bài “Thời thanh niên sôi nổi” (Песня о тревожной молодожи) , “Đôi bờ” (Два берега) …được các giáo sư thể hiện bằng cả lời Nga lời Việt.
Bà Tamara Sukacheva và GS TSKH Nguyễn Văn Mậu hát song ca |
29 thg 8, 2010
Gặp mặt học sinh cũ ở Thanh Hà
Các thấy cố năm xưa dạy các em |
Các em hát tặng các thầy |
Về đến trường không nhận ra em nào tôi thành thật nói: Các em hãy giới thiệu các bạn để tôi biết- Hoá ra tôi dạy các em một năm sau đó tôi chuyển về trường Năng khiếu Hải Hưng.
Các em nhắc lại kỉ niệm mà tôi không còn nhớ: "Hôm thầy gọi em lên bảng chữa bài, em làm đúng đáp số thầy bảo
"Một bài toán có nhiều cách giải khác nhau, nhưng hãy lựa chọn cách nào đến với kết quả hay nhất" Điều đó không chỉ đúng cho học toán mà em luôn nghĩ trong cuộc sống cũng vậy, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ sao cho công việc có kết quả tốt nhất. Tôi vui khi thấy các em nói ra những điều như vậy.
Tôi bổ sung " Bây giờ thầy muốn nói lời giải ngắn chưa phải đã là hay, lời giải dài chưa chắc đã là dở. Cái quan trọng là lời giải nó thể hiện ý tưởng gì trong đó"
Thày và trò (Bấm vào xem anh rõ hơn) |
Các em đưa về KS "Bốn sao" lần đầu tiên tôi mới được nghỉ giá hàng trăm đô một phòng.
28 thg 8, 2010
Lãnh đạo Đài truyền hình Việt Nam xin ra khỏi biên chế.
Mấy ngày nay giới báo chí ở Việt Nam, đặc biệt là các đồng nghiệp trong ngành phát thanh, truyền hinh xôn xao bàn tán tin động trời Tiến sĩ Trần Đăng Tuấn- Phó Tổng giám đốc thường trực Đài Truyền hình Việt Nam tuyên bố rút không ứng cử vào Ban chấp hành Đảng bộ Đài truyền hình Việt Nam khóa IX với lý do sẽ đệ đơn lên Thủ tướng Chính phủ xin chuyển công tác khỏi Đài Truyền hình Việt Nam.
Theo tin từ Hà Nội: Trong 2 ngày 24 và 25/8 mới đây, Đại hội Đảng bộ Đài truyền hình Việt Nam khóa IX đã được tổ chức. Tiến sĩ Trần Đăng Tuấn- Phó bí thư Đảng ủy khóa VIII, Phó Tổng giám đốc thường trực Đài truyền hình Việt Nam ở tuổi 53 đã tuyên bố rút không tham gia cấp ủy khóa mới. Lý do ông Trần Đăng Tuấn đưa ra là sẽ đệ đơn lên Thủ tướng Chính phủ xin chuyển công tác khỏi Đài truyền hình Việt Nam .
Ông Trần Đăng Tuấn sinh năm 1957 là tiến sỹ đầu ngành truyền hình được đào tạo bài bản từ Đại học tổng hợp Lomonoxop và Viện hàn lâm khoa học ở Liên Xô cũ. Ông Trần Đăng Tuấn đã có hơn 20 năm công tác tại Đài Truyền hình Việt Nam . Ông có đóng góp quan trọng trong việc xây dựng chiến lược Đài truyền hình Việt Nam giai đoạn 1996- 2000 và 2000- 2010. Là người nêu ý tưởng và thực hiện việc mở nhiều kênh sóng truyền hình từ điểm xuất phát VTV chỉ có 1 kênh, phát sóng vài tiếng trong 1 ngày. Đặc biệt, ông đã đề xuất ý tưởng tự thu, tự chi trong bối cảnh nhận thức chính trị của lãnh đạo Việt Nam về báo chí còn khắt khe, thiển cận. Thời ông Phan Văn Khải làm Thủ tướng ông đã bảo vệ thành công trước Chính phủ đề án để truyền hình Việt Nam có được doanh thu hơn 2000 tỷ tự lo tiền lương và tái đầu tư như ngày hôm nay.
Phó Tổng giám đốc Trần Đăng Tuấn, là một người lãnh đạo có năng lực, có uy tín không chỉ được cán bộ, viên chức Đài Truyền hình Việt Nam mến mộ mà còn được các bạn đồng nghiệp trong ngành truyền hình cả nước tín nhiệm, đánh giá cao. Việc ông Trần Đăng Tuấn, Phó Tổng giám đốc ra đi được nhiều cán bộ công nhân viên tâm huyết của Đài truyền hình Việt Nam đánh giá là rất đáng tiếc cho ngành truyền hình, nó cũng cho thấy những người có năng lực thật sự, có đức độ thật sự nhưng trong xã hội Việt Nam hiện nay họ không cam chịu uốn lưng, luồn gối nịnh bợ. Được biết, sau khi được Thủ tướng Chính phủ chấp thuận, Tiến sĩ Trần Đăng Tuấn sẽ ra ngoài làm việc tại một Công ty truyền hình vệ tinh tư nhân.
25 thg 8, 2010
Nhà toán học và bầy cừu
Thời công tác ở Hà Nội những năm 1980, tôi quen hai anh chuyên toán Vũ Đình Hòa và Bùi Việt Hà. Vũ Đình Hòa trước làm ở Viện Tin Học, sau chuyển sang viện Mật mã. Bùi Việt Hà sau khi trôi dạt khắp nơi, hiện phụ trách Công ty Công nghệ Tin học Nhà trường rất nổi tiếng.
Các anh đã giúp không biết bao nhiêu học sinh đạt giải toán, tin quốc tế. Gọi họ là những nhà toán học siêu việt chẳng sai chút nào.
Những nhà toán học
Vũ Đình Hòa giảng giải về các thuật toán mật mã thì người nghe như bị thôi miên. Anh nhìn ra vẻ đẹp của toán học như nhà tạo mẫu thấy các chân dài trên sàn diễn. Cái đẹp của thân thể thì cả triệu người đều rõ, nhưng nét lung linh và kỳ ảo của thuật toán có lẽ chỉ vài người như Vũ Đình Hòa mới thấy được.
Bùi Việt Hà tham gia bồi dưỡng đoàn học sinh thi tin học quốc tế trong rất nhiều năm. Làm việc cùng nhau nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ, mình có thể giải những bài toán anh ra cho học sinh bằng lập trình Pascal trên máy tính.
Ngoài các anh ra, tôi còn biết khá nhiều các nhà toán học siêu phàm, những người thông minh thuộc loại nhất nhì tại Việt Nam. Có thể gặp ở Viện Toán, Đại học Tổng hợp, Viện Tin học và nhiều trung tâm nghiên cứu hay giảng dạy khác. Họ lý giải những vấn đề hóc búa của toán học nhẹ nhàng như ta lướt web.
Nhắc đến Bùi Việt Hà và Vũ Đình Hòa vì “hình như” một thời dạy Giáo sư Ngô Bảo Châu, người vừa được giải Fields, một giải Nobel toán học thế giới.
Người làm toán không ngạc nhiên khi nghe tin Ngô Bảo Châu được giải Fields, nhất là các thầy cô hay bạn của anh. Đó không phải một ngôi sao bỗng nhiên sáng trên bầu trời nước Việt. Truyền thống yêu toán ăn sâu vào tiềm thức học sinh phổ thông trong một thời gian rất dài và đến lúc này đơm hoa kết trái.
Có những người thầy giỏi thì trò đoạt giải Nobe, chẳng có gì lạ. Được đầu tư đúng mức như bác Tạ Quang Bửu từng làm, người từng coi toán học là chìa khóa cho mọi ngành nghề, có những lãnh đạo như Thủ tướng Phạm Văn Đồng luôn coi trọng trí thức là nguyên khí quốc gia.
Trường chuyên lớp chọn thời đó đã tạo ra một lớp người giải toán quỉ cốc thần sầu. Dự thi quốc tế thường đoạt hết các giải lớn bé.
Sỹ tử nghèo chẳng có gì ngoài cái bút chì và tờ giấy nháp. Người yêu toán có thể suy tư và tìm lời giải ở mọi nơi mọi chỗ, trên bảng đen, ngoài đường, trên bãi biển. Chẳng cần phòng thí nghiệm cao siêu, máy bắn gia tốc đắt tiền như bên hóa, vật lý hay sinh học. Toán học rất hợp với nước nghèo.
Chỉ có điều, những người giỏi toán ấy lại mê toán học như một thứ ma túy. Họ quên rằng trên đời này, ngoài lý thuyết mầu xám với công thức đẹp, thuật toán hay, bổ đề chỉ có giá trị sau vài trăm năm, thì cây ngoài đời hiện tại rất cần mầu xanh.
Có lẽ vì thế mà những gì mà toán học mang lại chỉ gói gọn trong sàn diễn của chính những người làm toán. Họ tự tìm tòi, tự vui buồn và đôi khi…tự sướng, như một cây toán đã giải nghệ từng tâm sự.
Không phải ngẫu nhiên, Nobel di chúc dành số tiền cho các giải thưởng, không có toán học, chỉ dành cho kinh tế, vật lý, hóa học, y học hay kể cả Nobel hòa bình, vì chúng thiết thực với số đông nhân loại.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như những trí tuệ bác học như Ngô Bảo Châu, Vũ Đình Hòa hay Bùi Việt Hà được dùng trong những ngành nghề khác. Rất có thể đóng góp cho quốc gia lại nhiều hơn gấp bội.
Ngô Bảo Châu được giải Nobel toán học nói lên tiềm năng trí tuệ của nước ta rất cao nhưng không được khai thác và sử dụng đúng mục đích. Biết anh Châu được cả Tổng thống Pháp vinh danh thì càng vui hơn vì Giáo sư là người của toàn cầu hóa.
Nếu anh tìm lời giải cho bổ đề Langlands ở Viện Toán trên Nghĩa Đô (Hà Nội) hay tại một trường đại học nào đó ở Việt Nam thì niềm vui nhân lên gấp bội. Dù bổ đề kia chả đóng góp gì cho xóa đói giảm nghèo tại Việt Nam, nhưng hiện tượng Ngô Bảo Châu mang đến niềm tin mãnh liệt cho dân tộc đang cố bơi ra biển lớn.
“Sự im lặng của bầy cừu – The silence of the lamps”
Kết thúc entry, tôi muốn bàn về lời phát biểu về lề trái, lề phải và đàn cừu của Giáo sư Ngô Bảo Châu.
Xin trích nguyên văn trên blog của Giáo sư viết sau khi được giải Fields “Có một vài bác không quen, bình thường cũng tỏ ra rất hiểu biết, lần này cứ thắc mắc về chuyện NBC là lề trái hay lề phải. Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do”.
Câu chuyện lề phải, lề trái là do ông Bộ trưởng Bộ 4T đưa ra cho báo chí như một thông điệp định hướng truyền thông quan trọng. Tôi không bàn về chuyện “lề” là đúng sai vì dễ gây hiểu lầm. Đất nước mình nó thế.
Không phải ai sinh ra cũng có tự do như mong muốn, cho dù họ ở Việt Nam, châu Phi hay ngay tại nước Mỹ. Và thế nào là tự do, một khái niệm cả nhân loại tìm mãi chưa ra định nghĩa. Nó không rõ ràng như những tiên đề trong toán học.
Tuy nhiên, gọi người bám theo lề như con cừu thì có nên chăng, nhất là giáo sư vừa được giải Fields cách đó vài ngày. Việc phân biệt thiên tài không đi với bầy cừu như một bài báo sau đó bình luận liệu có hợp ngữ cảnh.
Đã là thiên tài phải phục vụ nhân loại, đi cùng nhân loại. Nếu đứng một mình thì chẳng hiểu thiên tài kia phỏng có ích chi. Những người chưa có tự do hoặc đang khao khát tự do, phải nương tựa vào nhau, men theo lề để tồn tại, bị coi như đàn cừu thì liệu mệnh đề trên còn mang chút tinh tế nào của toán học.
Viết tới đây tôi chợt nhớ ra bộ phim Mỹ rùng rợn “Sự im lặng của bầy cừu” nói về một kẻ ăn thịt người Lechter bị giam ở Maryland (bang gần nhà HM) đối đầu với cô sinh viên tập sự FBI Clarice. Người ta hy vọng Lechter giúp cung cấp thông tin về tâm lý tên sát nhân giết người hàng loạt tên là Bill Buffalo. Hắn đã bắt cóc con gái bà Nghị sĩ.
Lechter đòi hỏi biết về đời tư của Clarice để đổi lấy những thông tin quan trọng về vụ án. Clarice kể cho Lechter về ký ức thơ ấu khi cô sống ở nhà họ hàng, nửa đêm thường nghe thấy tiếng cừu non kêu thảm thiết.
Một đêm tỉnh dậy, cô chứng kiến cảnh họ giết những con cừu ấy nên mở cửa chuồng mong giải thoát cho chúng. Bị phát hiện, cô bỏ chạy chỉ kịp bế theo một con cừu nhưng rồi nó cũng chết. Những tiếng kêu của đám cừu ám ảnh cô suốt cuộc đời.
Với mong muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi, Clarice đã rất cố gắng trong vụ giải cứu con gái bà Nghị sĩ. Nếu không thành công thì suốt đời cô phải chung sống với những tiếng kêu thảm thiết.
Kết thúc phim, Bill Buffalo, kẻ chuyên thiết kế y phục phụ nữ bằng da người sống, bị giết. Con gái bà Nghị sĩ đã được giải thoát và cô Clarice vượt qua nỗi ám ảnh của chính mình.
Đàn cừu non im lặng trong phim chẳng liên quan gì đến con cừu “theo lề” của giáo sư Ngô Bảo Châu. Cô Clarice không được giải Fields. Cô chỉ là thiếu nữ yếu đuối, sợ tiếng kêu lạ trong đêm. Nhưng sự dũng cảm của Clarice cố vượt lên nỗi sợ hãi để cứu đàn cừu non rất đáng khâm phục.
Trong lúc ấy tại Việt Nam, đất nước đang chuyển mình, việc ẩn dụ đàn cừu để chỉ số đông “đi theo lề” có thể làm cho giải quốc tế bớt đi chút ánh hào quang. Đã là người của công chúng thì khó hơn rất nhiều so với làm “Hòa thượng Thích làm toán”.
Còn tôi đang băn khoăn, hai thầy Vũ Đình Hòa, Bùi Việt Hà và phần đông bạn đọc đang bước theo lề nào đây.
Hiệu Minh. 24-08-2010
Các anh đã giúp không biết bao nhiêu học sinh đạt giải toán, tin quốc tế. Gọi họ là những nhà toán học siêu việt chẳng sai chút nào.
Những nhà toán học
Vũ Đình Hòa giảng giải về các thuật toán mật mã thì người nghe như bị thôi miên. Anh nhìn ra vẻ đẹp của toán học như nhà tạo mẫu thấy các chân dài trên sàn diễn. Cái đẹp của thân thể thì cả triệu người đều rõ, nhưng nét lung linh và kỳ ảo của thuật toán có lẽ chỉ vài người như Vũ Đình Hòa mới thấy được.
Bùi Việt Hà tham gia bồi dưỡng đoàn học sinh thi tin học quốc tế trong rất nhiều năm. Làm việc cùng nhau nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ, mình có thể giải những bài toán anh ra cho học sinh bằng lập trình Pascal trên máy tính.
Ngoài các anh ra, tôi còn biết khá nhiều các nhà toán học siêu phàm, những người thông minh thuộc loại nhất nhì tại Việt Nam. Có thể gặp ở Viện Toán, Đại học Tổng hợp, Viện Tin học và nhiều trung tâm nghiên cứu hay giảng dạy khác. Họ lý giải những vấn đề hóc búa của toán học nhẹ nhàng như ta lướt web.
Nhắc đến Bùi Việt Hà và Vũ Đình Hòa vì “hình như” một thời dạy Giáo sư Ngô Bảo Châu, người vừa được giải Fields, một giải Nobel toán học thế giới.
Người làm toán không ngạc nhiên khi nghe tin Ngô Bảo Châu được giải Fields, nhất là các thầy cô hay bạn của anh. Đó không phải một ngôi sao bỗng nhiên sáng trên bầu trời nước Việt. Truyền thống yêu toán ăn sâu vào tiềm thức học sinh phổ thông trong một thời gian rất dài và đến lúc này đơm hoa kết trái.
Có những người thầy giỏi thì trò đoạt giải Nobe, chẳng có gì lạ. Được đầu tư đúng mức như bác Tạ Quang Bửu từng làm, người từng coi toán học là chìa khóa cho mọi ngành nghề, có những lãnh đạo như Thủ tướng Phạm Văn Đồng luôn coi trọng trí thức là nguyên khí quốc gia.
Trường chuyên lớp chọn thời đó đã tạo ra một lớp người giải toán quỉ cốc thần sầu. Dự thi quốc tế thường đoạt hết các giải lớn bé.
Sỹ tử nghèo chẳng có gì ngoài cái bút chì và tờ giấy nháp. Người yêu toán có thể suy tư và tìm lời giải ở mọi nơi mọi chỗ, trên bảng đen, ngoài đường, trên bãi biển. Chẳng cần phòng thí nghiệm cao siêu, máy bắn gia tốc đắt tiền như bên hóa, vật lý hay sinh học. Toán học rất hợp với nước nghèo.
Chỉ có điều, những người giỏi toán ấy lại mê toán học như một thứ ma túy. Họ quên rằng trên đời này, ngoài lý thuyết mầu xám với công thức đẹp, thuật toán hay, bổ đề chỉ có giá trị sau vài trăm năm, thì cây ngoài đời hiện tại rất cần mầu xanh.
Có lẽ vì thế mà những gì mà toán học mang lại chỉ gói gọn trong sàn diễn của chính những người làm toán. Họ tự tìm tòi, tự vui buồn và đôi khi…tự sướng, như một cây toán đã giải nghệ từng tâm sự.
Không phải ngẫu nhiên, Nobel di chúc dành số tiền cho các giải thưởng, không có toán học, chỉ dành cho kinh tế, vật lý, hóa học, y học hay kể cả Nobel hòa bình, vì chúng thiết thực với số đông nhân loại.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như những trí tuệ bác học như Ngô Bảo Châu, Vũ Đình Hòa hay Bùi Việt Hà được dùng trong những ngành nghề khác. Rất có thể đóng góp cho quốc gia lại nhiều hơn gấp bội.
Ngô Bảo Châu được giải Nobel toán học nói lên tiềm năng trí tuệ của nước ta rất cao nhưng không được khai thác và sử dụng đúng mục đích. Biết anh Châu được cả Tổng thống Pháp vinh danh thì càng vui hơn vì Giáo sư là người của toàn cầu hóa.
Nếu anh tìm lời giải cho bổ đề Langlands ở Viện Toán trên Nghĩa Đô (Hà Nội) hay tại một trường đại học nào đó ở Việt Nam thì niềm vui nhân lên gấp bội. Dù bổ đề kia chả đóng góp gì cho xóa đói giảm nghèo tại Việt Nam, nhưng hiện tượng Ngô Bảo Châu mang đến niềm tin mãnh liệt cho dân tộc đang cố bơi ra biển lớn.
“Sự im lặng của bầy cừu – The silence of the lamps”
Kết thúc entry, tôi muốn bàn về lời phát biểu về lề trái, lề phải và đàn cừu của Giáo sư Ngô Bảo Châu.
Xin trích nguyên văn trên blog của Giáo sư viết sau khi được giải Fields “Có một vài bác không quen, bình thường cũng tỏ ra rất hiểu biết, lần này cứ thắc mắc về chuyện NBC là lề trái hay lề phải. Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do”.
Câu chuyện lề phải, lề trái là do ông Bộ trưởng Bộ 4T đưa ra cho báo chí như một thông điệp định hướng truyền thông quan trọng. Tôi không bàn về chuyện “lề” là đúng sai vì dễ gây hiểu lầm. Đất nước mình nó thế.
Không phải ai sinh ra cũng có tự do như mong muốn, cho dù họ ở Việt Nam, châu Phi hay ngay tại nước Mỹ. Và thế nào là tự do, một khái niệm cả nhân loại tìm mãi chưa ra định nghĩa. Nó không rõ ràng như những tiên đề trong toán học.
Tuy nhiên, gọi người bám theo lề như con cừu thì có nên chăng, nhất là giáo sư vừa được giải Fields cách đó vài ngày. Việc phân biệt thiên tài không đi với bầy cừu như một bài báo sau đó bình luận liệu có hợp ngữ cảnh.
Đã là thiên tài phải phục vụ nhân loại, đi cùng nhân loại. Nếu đứng một mình thì chẳng hiểu thiên tài kia phỏng có ích chi. Những người chưa có tự do hoặc đang khao khát tự do, phải nương tựa vào nhau, men theo lề để tồn tại, bị coi như đàn cừu thì liệu mệnh đề trên còn mang chút tinh tế nào của toán học.
Viết tới đây tôi chợt nhớ ra bộ phim Mỹ rùng rợn “Sự im lặng của bầy cừu” nói về một kẻ ăn thịt người Lechter bị giam ở Maryland (bang gần nhà HM) đối đầu với cô sinh viên tập sự FBI Clarice. Người ta hy vọng Lechter giúp cung cấp thông tin về tâm lý tên sát nhân giết người hàng loạt tên là Bill Buffalo. Hắn đã bắt cóc con gái bà Nghị sĩ.
Lechter đòi hỏi biết về đời tư của Clarice để đổi lấy những thông tin quan trọng về vụ án. Clarice kể cho Lechter về ký ức thơ ấu khi cô sống ở nhà họ hàng, nửa đêm thường nghe thấy tiếng cừu non kêu thảm thiết.
Một đêm tỉnh dậy, cô chứng kiến cảnh họ giết những con cừu ấy nên mở cửa chuồng mong giải thoát cho chúng. Bị phát hiện, cô bỏ chạy chỉ kịp bế theo một con cừu nhưng rồi nó cũng chết. Những tiếng kêu của đám cừu ám ảnh cô suốt cuộc đời.
Với mong muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi, Clarice đã rất cố gắng trong vụ giải cứu con gái bà Nghị sĩ. Nếu không thành công thì suốt đời cô phải chung sống với những tiếng kêu thảm thiết.
Kết thúc phim, Bill Buffalo, kẻ chuyên thiết kế y phục phụ nữ bằng da người sống, bị giết. Con gái bà Nghị sĩ đã được giải thoát và cô Clarice vượt qua nỗi ám ảnh của chính mình.
Đàn cừu non im lặng trong phim chẳng liên quan gì đến con cừu “theo lề” của giáo sư Ngô Bảo Châu. Cô Clarice không được giải Fields. Cô chỉ là thiếu nữ yếu đuối, sợ tiếng kêu lạ trong đêm. Nhưng sự dũng cảm của Clarice cố vượt lên nỗi sợ hãi để cứu đàn cừu non rất đáng khâm phục.
Trong lúc ấy tại Việt Nam, đất nước đang chuyển mình, việc ẩn dụ đàn cừu để chỉ số đông “đi theo lề” có thể làm cho giải quốc tế bớt đi chút ánh hào quang. Đã là người của công chúng thì khó hơn rất nhiều so với làm “Hòa thượng Thích làm toán”.
Còn tôi đang băn khoăn, hai thầy Vũ Đình Hòa, Bùi Việt Hà và phần đông bạn đọc đang bước theo lề nào đây.
Hiệu Minh. 24-08-2010
22 thg 8, 2010
HÃY HIỂU CHÍNH MÌNH
Mấy ngày nay báo chí trong nước đưa tin và đánh gía cao Ngô Bảo Châu điều đó là hoàn toàn đúng đắn vì giải Fields có từ năm 1936 mới chưa đầy 50 nhà toán học trên thế giới nhận giải. Có báo đưa cả Bổ đề cơ bản và chương trình “Leng –leng” cho dân ta biết. Tôi không hiểu sâu lắm, cứ tạm dịch nôm như thế này:
Cách đây khoảng 30 năm, một nhà toán học Canada tên Robert Langlands đã công bố rằng hai lí thuyết số học và lí thuyết nhóm có sự liên quan rất đa dạng. Quan điểm của Robert và cách thể hiện quan điểm đó đã làm cho nhiều nhà toán học thực sự choáng! Choáng chính cả với ông.
Ông Robert tựa như đang đứng trên đảo nhỏ. Nhìn về phía Đông là một con tàu lớn. Nhìn về phía Tây cũng là một con tàu lớn. Hai tàu không có người lái, trôi trên mặt biển. Robert không nhìn kỹ được nhưng vẫn cho rằng hai con tàu đó có nhiều điểm chung. Có khi sản xuất cùng loại thép, chân vịt cùng cỡ. Bánh lái của “tàu Đông” hướng về phía tay phải thì bánh lái của “tàu Tây” sẽ tự động hướng về phía tay trái.
Ông Robert nghĩ cần phải có “một sợi dây” móc hai tàu với nhau và ông cùng học sinh làm mấy lần đều thất bại. Người đã thử rồi làm thật, đã nối được hai con tàu đó lại với nhau chính là GS Ngô Bảo Châu Việt Nam.
Năm 1946 sau ngày độc lập Bác Hồ có viết “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có được vẻ vang sánh vai các cường quấc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần rất lớn công học tập của các cháu…” GS Ngô Bảo Châu đã làm được điều này và Việt Nam đã ngang hàng với nhiều nước trên thế giới.
Những lần giao lưu với học sinh thi toán Quốc tế, bọn Tây thường bảo học sinh của ta "tao lạ cho chúng mày một đất nước chiến tranh như vậy, nghèo đói là thế sao chúng mày giỏi thế. Những Bất đẳng thức rất rất khó trong đề thi IMO chúng tao bó tay mà chúng mày giải ngon. Sao chúng mày không biết vận dụng để đưa kinh tế đất nước lên, đừng để quanh năm đi vay mượn. Dân tộc Việt Nam vẫn băn khoăn lo lắng tự hỏi mình: Dân tộc ta sẽ đi lên như thế nào, vị thế của chúng ta ở đâu trên thế giới? Điều đó đòi hỏi ngành Giáo dục đóng góp công sức để trả lời câu hỏi này.
Có một giáo sư nổi tiếng đã nhận xét “Những quốc gia càng được thiên nhiên ưu đãi thì càng có nguy cơ tụt hậu”. Lời lý giải đến từ chính những quốc gia không được thiên nhiên ưu đãi: Phải dùng nỗ lực của con người để vượt qua những bất công của thiên nhiên. Không ai nhiều dầu lửa hơn các nước Trung Đông, nhưng chưa có quốc gia nào ở đó vượt lên để gia nhập nhóm “các nước phát triển” mà mãi vẫn dừng lại ở “các nước đang phát triển”. Không đâu đất đai rộng lớn hơn châu Phi. Nhưng hầu hết các quốc gia ở đó vẫn đang ở mức “kém phát triển”. Nhật Bản, Phần Lan, Ireland… là những nước nghèo tài nguyên nhất, nhưng đã vươn lên thành những quốc gia giàu có hàng đầu. Trong khi đó các sách giáo khoa Việt Nam chúng ta vẫn dạy trẻ em: Nước ta rừng vàng biển bạc, tài nguyên dồi dào, dân tộc anh hùng ba lần đánh thắng quân Nguyên Mông, đánh thắng nhiều đế quốc lớn....
Có người còn nêu câu hỏi: Vào WTO chúng ta sẽ bán cho thế giới cái gì, họ giúp ta được những gìớcuốt ngày báo, đài, tivi đưa tin nước ta đứng thứ hai thế giới về xuất khẩu gạo và cà phê, đứng thứ nhất thế giới về xuất khẩu hạt tiêu và hạt điều. Nhưng mấy năm nay có thấy tiến bộ gì đâu.Nông đân vẫn khổ, được mùa lại càng thêm lo.
Nhà báo Thomas Friedman của tờ báo New York Times đã đưa ra khái niệm dùng trọng lượng của sản phẩm để so sánh trình độ quốc gia. Hãy xem một ví dụ: để thu được 500 USD, người ta có thể làm gì?
Tập đoàn Than và Khoáng sản Việt Nam bán 5 tấn than đá.
Nông dân ở Đồng bằng Sông Cửu Long bán 2 tấn gạo.
Trung Quốc bán chiếc xe gắn máy trọng lượng 100 kg.
Hãng Sony bán chiếc tivi trọng lượng 10 kg.
Hãng Nokia bán chiếc điện thoại trọng lượng 0,1 kg.
Hãng Intel bán con chip máy tính trọng lượng 0,01 kg.
Hãng Microsoft bán một phần mềm trọng lượng 0 kg.
Sức mạnh của vó ngựa đã từng giúp Mông Cổ hay đế chế Ottoman (Thổ Nhĩ Kỳ) bá chủ một thời, sức mạnh của cánh buồm rộng lớn đã giúp Tây Ban Nha hay Bồ Đào Nha thống trị thế giới. Rồi đến thời sức mạnh của những chiếc động cơ hơi nước đã giúp nước Anh chiếm lĩnh khắp nơi để họ có thể nói “Mặt trời không bao giờ lặn trên đất Anh”. Tất cả đã lùi vào dĩ vãng.
Ngày nay, tất cả những quốc gia trở nên hùng mạnh đều nhờ vào một yếu tố: trình độ giáo dục, và từ đó là trình độ công nghệ. Đấy là kỷ nguyên của nền kinh tế tri thức. Điều này các nhà quản lí vĩ mô ở Việt Nam đã nhận thức ra, nhưng để thực hiện khó quá. Suốt ngày đi đuổi bắt mấy người không đội mũ bảo hiểm, đi cắt băng khánh thành, xúc mấy xẻng đất khởi công nhà máy, khu đô thị, xử kiện tham nhũng … như vậy còn có thời gian đâu để suy nghĩ phát triển học thuyết xây dựng đất nước, phát triển kinh tế. Quay đi bán bán khoáng sản và cho thuê đất trồng rừng. Như thế mãi mãi là “Chúa chổm” và vợ chồng “Chị Dậu” mà thôi.
Chẳng thế để chọn các cháu vào đại học đề thi phải “hay và khó” đến nỗi anh bạn tôi luyện thi toán phải kêu lên:
"Ra kiểu đểu, quá khó với học sinh, đáp án đưa ra từ hệ phương trình chuyển về xét hàm số f(2x) đã vậy rồi lại còn hàm số g(x) mà hàm số học ở lớp 10, đ..đứa học sinh nào nghĩ ra điều ấy, thử hỏi mấy ông ra đề ngồi trong phòng thi có làm nổi không? Khó hơn cả đề thi học sinh giỏi Quốc gia, thi Toán Quốc tế, cả nước có mấy em được điểm tuyệt đối môn toán khối A."
Thật khác người cách chọn nhân tài của người Việt Nam.
Cách đây khoảng 30 năm, một nhà toán học Canada tên Robert Langlands đã công bố rằng hai lí thuyết số học và lí thuyết nhóm có sự liên quan rất đa dạng. Quan điểm của Robert và cách thể hiện quan điểm đó đã làm cho nhiều nhà toán học thực sự choáng! Choáng chính cả với ông.
Ông Robert tựa như đang đứng trên đảo nhỏ. Nhìn về phía Đông là một con tàu lớn. Nhìn về phía Tây cũng là một con tàu lớn. Hai tàu không có người lái, trôi trên mặt biển. Robert không nhìn kỹ được nhưng vẫn cho rằng hai con tàu đó có nhiều điểm chung. Có khi sản xuất cùng loại thép, chân vịt cùng cỡ. Bánh lái của “tàu Đông” hướng về phía tay phải thì bánh lái của “tàu Tây” sẽ tự động hướng về phía tay trái.
Ông Robert nghĩ cần phải có “một sợi dây” móc hai tàu với nhau và ông cùng học sinh làm mấy lần đều thất bại. Người đã thử rồi làm thật, đã nối được hai con tàu đó lại với nhau chính là GS Ngô Bảo Châu Việt Nam.
Năm 1946 sau ngày độc lập Bác Hồ có viết “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có được vẻ vang sánh vai các cường quấc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần rất lớn công học tập của các cháu…” GS Ngô Bảo Châu đã làm được điều này và Việt Nam đã ngang hàng với nhiều nước trên thế giới.
Những lần giao lưu với học sinh thi toán Quốc tế, bọn Tây thường bảo học sinh của ta "tao lạ cho chúng mày một đất nước chiến tranh như vậy, nghèo đói là thế sao chúng mày giỏi thế. Những Bất đẳng thức rất rất khó trong đề thi IMO chúng tao bó tay mà chúng mày giải ngon. Sao chúng mày không biết vận dụng để đưa kinh tế đất nước lên, đừng để quanh năm đi vay mượn. Dân tộc Việt Nam vẫn băn khoăn lo lắng tự hỏi mình: Dân tộc ta sẽ đi lên như thế nào, vị thế của chúng ta ở đâu trên thế giới? Điều đó đòi hỏi ngành Giáo dục đóng góp công sức để trả lời câu hỏi này.
Có một giáo sư nổi tiếng đã nhận xét “Những quốc gia càng được thiên nhiên ưu đãi thì càng có nguy cơ tụt hậu”. Lời lý giải đến từ chính những quốc gia không được thiên nhiên ưu đãi: Phải dùng nỗ lực của con người để vượt qua những bất công của thiên nhiên. Không ai nhiều dầu lửa hơn các nước Trung Đông, nhưng chưa có quốc gia nào ở đó vượt lên để gia nhập nhóm “các nước phát triển” mà mãi vẫn dừng lại ở “các nước đang phát triển”. Không đâu đất đai rộng lớn hơn châu Phi. Nhưng hầu hết các quốc gia ở đó vẫn đang ở mức “kém phát triển”. Nhật Bản, Phần Lan, Ireland… là những nước nghèo tài nguyên nhất, nhưng đã vươn lên thành những quốc gia giàu có hàng đầu. Trong khi đó các sách giáo khoa Việt Nam chúng ta vẫn dạy trẻ em: Nước ta rừng vàng biển bạc, tài nguyên dồi dào, dân tộc anh hùng ba lần đánh thắng quân Nguyên Mông, đánh thắng nhiều đế quốc lớn....
Có người còn nêu câu hỏi: Vào WTO chúng ta sẽ bán cho thế giới cái gì, họ giúp ta được những gìớcuốt ngày báo, đài, tivi đưa tin nước ta đứng thứ hai thế giới về xuất khẩu gạo và cà phê, đứng thứ nhất thế giới về xuất khẩu hạt tiêu và hạt điều. Nhưng mấy năm nay có thấy tiến bộ gì đâu.Nông đân vẫn khổ, được mùa lại càng thêm lo.
Nhà báo Thomas Friedman của tờ báo New York Times đã đưa ra khái niệm dùng trọng lượng của sản phẩm để so sánh trình độ quốc gia. Hãy xem một ví dụ: để thu được 500 USD, người ta có thể làm gì?
Tập đoàn Than và Khoáng sản Việt Nam bán 5 tấn than đá.
Nông dân ở Đồng bằng Sông Cửu Long bán 2 tấn gạo.
Trung Quốc bán chiếc xe gắn máy trọng lượng 100 kg.
Hãng Sony bán chiếc tivi trọng lượng 10 kg.
Hãng Nokia bán chiếc điện thoại trọng lượng 0,1 kg.
Hãng Intel bán con chip máy tính trọng lượng 0,01 kg.
Hãng Microsoft bán một phần mềm trọng lượng 0 kg.
Sức mạnh của vó ngựa đã từng giúp Mông Cổ hay đế chế Ottoman (Thổ Nhĩ Kỳ) bá chủ một thời, sức mạnh của cánh buồm rộng lớn đã giúp Tây Ban Nha hay Bồ Đào Nha thống trị thế giới. Rồi đến thời sức mạnh của những chiếc động cơ hơi nước đã giúp nước Anh chiếm lĩnh khắp nơi để họ có thể nói “Mặt trời không bao giờ lặn trên đất Anh”. Tất cả đã lùi vào dĩ vãng.
Ngày nay, tất cả những quốc gia trở nên hùng mạnh đều nhờ vào một yếu tố: trình độ giáo dục, và từ đó là trình độ công nghệ. Đấy là kỷ nguyên của nền kinh tế tri thức. Điều này các nhà quản lí vĩ mô ở Việt Nam đã nhận thức ra, nhưng để thực hiện khó quá. Suốt ngày đi đuổi bắt mấy người không đội mũ bảo hiểm, đi cắt băng khánh thành, xúc mấy xẻng đất khởi công nhà máy, khu đô thị, xử kiện tham nhũng … như vậy còn có thời gian đâu để suy nghĩ phát triển học thuyết xây dựng đất nước, phát triển kinh tế. Quay đi bán bán khoáng sản và cho thuê đất trồng rừng. Như thế mãi mãi là “Chúa chổm” và vợ chồng “Chị Dậu” mà thôi.
Chẳng thế để chọn các cháu vào đại học đề thi phải “hay và khó” đến nỗi anh bạn tôi luyện thi toán phải kêu lên:
"Ra kiểu đểu, quá khó với học sinh, đáp án đưa ra từ hệ phương trình chuyển về xét hàm số f(2x) đã vậy rồi lại còn hàm số g(x) mà hàm số học ở lớp 10, đ..đứa học sinh nào nghĩ ra điều ấy, thử hỏi mấy ông ra đề ngồi trong phòng thi có làm nổi không? Khó hơn cả đề thi học sinh giỏi Quốc gia, thi Toán Quốc tế, cả nước có mấy em được điểm tuyệt đối môn toán khối A."
Thật khác người cách chọn nhân tài của người Việt Nam.
20 thg 8, 2010
MỘT TÀI NĂNG TRẺ
Vũ Quần Phương và con trai Vũ Hà Văn |
Năm 2008 Vũ hà Văn được tặng Giải thưởng Polya, đây là giải thưởng do Hội Toán công nghiệp và ứng dụng (Society for Industrial and Applied Mathematics/ SIAM) của Mỹ lập ra từ năm 1969, trao hai năm một lần, lần lượt cho những ứng dụng nổi bật về lý thuyết tổ hợp và những đóng góp nổi bật trong các lĩnh vực khác mà George Polya từng yêu thích như: lý thuyết xấp xỉ, giải tích phức, lý thuyết số, đa thức trực giao, lý thuyết xác suất... Giải thưởng này chủ yếu dành cho những công trình mới, hiếm khi cho những thành tựu trong quá khứ.
Tính đến nay, Vũ Hà Văn đã công bố hơn 80 công trình - một con số rất đáng nể; có những công trình được in trên các tạp chí toán học đỉnh cao thế giới như Annals of Mathematics (Niên giám toán học), Journal of AMS (Tạp chí của Hội Toán học Mỹ)... Các bài báo của anh được trích dẫn nhiều, tức là đạt chỉ số ảnh hưởng (impact index) cao. Nhắc tới anh không quên cuốn Additive Combinatorics dày 500 trang (Toán học tổ hợp cộng tính) của hai tác giả Terence Tao và Van H. Vu, do Viện Nghiên cứu toán học cao cấp Đại học Cambridge (Anh) xuất bản năm 2006.
Ngô Bảo Châu và Vũ Hà Văn là hai giáo sư trẻ nhất Việt Nam . Dù sống và làm việc ở nước ngoài nhiều năm, cả hai anh vẫn giữ quốc tịch Việt Nam .
19 thg 8, 2010
Gian - dỏm chẳng phải chuyện nhỏ
Trong khi chờ đợi giờ G Ngô Bảo Châu nhận huy chương Fields . Mỗi khi về nước Ngô Bảo Châu thường đến thăm GS Hoàng Tuỵ, một người thầy mà Ngô Bảo Châu quí mến và kính trọng.
Xin giới thiệu mọi người cùng đọc bài của GS Hoàng Tuỵ ngày gần đây:
Gần đây rộ lên chuyện một số cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh mua bằng tiến sĩ, thạc sĩ từ các đại học dỏm ở nước ngoài. Thật ra đây không phải là chuyện mới, mà đã xảy ra ít nhất từ mươi lăm năm nay, và không phải chỉ có mua bằng thạc sĩ, tiến sĩ mà cả những chức danh cao hơn như: viện sĩ, giáo sư danh dự, chuyên gia lỗi lạc, danh nhân thế giới, v.v… Chỉ có khi lộ liễu quá và vì sự ngẫu nhiên nào đó (rủi cho đương sự) thì sự việc mới bị xới tung lên, còn thường thì chuyện mua bán bằng này vẫn xuôi chèo mát mái.
Ở xứ ta, bằng cấp chưa cần biết thật hay dỏm từ lâu vốn đã được ưa chuộng quá mức, bằng cấp càng cao càng danh giá và có thể là bàn đạp để thăng tiến nhanh trên quan trường. Từ thời cụ Nguyễn Khuyến đã có tiến sĩ giấy, từ thời Vũ Trọng Phụng đã có những Xuân Tóc Đỏ, huống bây giờ toàn cầu hóa, hội nhập, kinh tế trí thức.
Đáng lo hơn là sự sản xuất hàng loạt thạc sĩ, tiến sĩ kém, dỏm, do các đại học lớn của ta liên kết đào tạo với những đại học nước ngoài chất lượng không bảo đảm, kiểu như Đại học Irvine, Đại học Southern Pacific và các đại học trong danh sách đã được công khai gần đây, có khi còn tệ hơn nữa. Có thể lãnh đạo các đại học của ta bị choáng ngợp bởi những quảng cáo lừa mị, nhưng cũng có thể vì những động cơ khác, không loại trừ chạy theo lợi nhuận bất chấp chất lượng.
Mấy ngày qua công luận đã có những ý kiến phê phán rất xác đáng. Tuy nhiên đây chỉ mới là phần nổi của tảng băng. Cần phải đi sâu hơn, phân tích kỹ hơn để nhận dạng đầy đủ căn nguyên cái tệ nạn đáng hổ thẹn này nó là con vi rút ẩn mình đang gây ra những căn bệnh hiểm nghèo tàn phá dữ dội cơ thể xã hội ta nếu không lo chữa chạy.
Nói cho đúng, cái bằng tiến sĩ của ông Phó Bí thư Yên Bái hay ông Giám đốc Sở Thông tin Du lịch Phú Thọ cũng là bằng thật, đâu phải bằng giả, được cấp bởi một đại học hoạt động công khai, đúng pháp luật của nước sở tại. Điều kiện trả tiền để được cấp bằng thì họ cũng chẳng giấu giếm, không thể bảo họ lừa đảo. Mà ngẫm cho kỹ, các bằng ấy có gì khác các bằng tiến sĩ thật, do một số đại học kém chất lượng của ta cấp những năm qua. Ai dám chắc trình độ các tiến sĩ giấy khá hơn các tiến sĩ “dỏm”? Đi xa hơn, hàng loạt giáo sư, phó giáo sư trong số đã được Nhà nước long trọng công nhận trước sự chứng giám của các bậc hiền tài Quốc Tử Giám đã chắc gì không phải là giáo sư “giấy”, giáo sư “dỏm”, ngay cả theo tiêu chí quốc tế thấp nhất. Ngoài ra còn mấy tá viện sĩ mua được hay chạy được từ các nước ngoài nữa. Dĩ nhiên ở đây tôi không gộp những viện sĩ thứ thiệt do các viện hàn lâm nghiêm chỉnh bầu chọn, nhưng số này rất ít, và họ thường ít xưng danh vì thừa hiểu “ Hữu xạ tự thiên hương”
Kể ra thì ngay cả các chức danh viện sĩ mua được hay chạy được cũng đều là “thật” cả vì đều có giấy chứng nhận hẳn hoi là thành viên (member) của những tổ chức mang tên viện hàn lâm, viện tiểu sử danh nhân, hoạt động đàng hoàng ở Mỹ, Anh, Nga,... Các viện này rao bán các chức danh chẳng khác gì các đại học bán bằng cấp với giá rẻ, có khi chỉ cần vài ba trăm USD cũng đã có chức danh “thành viên” (member) của viện hàn lâm này nọ (mà thành viên viện hàn lâm thì lập tức được dịch ra là viện sĩ), hay “danh nhân thế giới” (có tên trong tập sách Who’s Who của họ), “chuyên gia quốc tế hàng đầu”, “bộ óc vĩ đại”, v.v. Cũng có khi chẳng phải trả đồng nào gặp lúc họ khuyến mãi. Một số các viện đó (kiểu như Viện Hàn lâm New York của Mỹ, hay Viện Hàn lâm Khoa học Tự nhiên của Nga) thật ra là những hiệp hội khoa học, kết nạp hội viên rất rộng rãi (có khi đến hàng mấy vạn hội viên), chỉ cần đóng một khoản tiền hay nộp niên liễm một lần là được cấp giấy chứng nhận hội viên (dịch ra tiếng Việt thành viện sĩ - thành viên của một viện hàn lâm). Ở các nước phát triển, chẳng mấy ai coi trọng các chức danh dỏm đó. Của đáng tội, thỉnh thoảng cũng có vài bạn Việt kiều về nước mang những thứ đó ra khoe, gây thêm nhiễu vào một môi trường đã rối ren.
Vậy xét cho cùng việc mua bằng tiến sĩ của hai ông Ngọc và Ân (Phó Bí thư tỉnh và Giám đốc Sở) cũng không sai trái gì ghê gớm hơn việc tương tự của nhiều vị viện sĩ, danh nhân thế giới, bộ óc vĩ đại, v.v. Cái sai đáng chê trách nhất là từ phía cơ quan đã khuyến khích họ mua bằng tiến sĩ hay thạc sĩ để thăng chức. Còn nếu ai đó xưng danh rõ ràng tiến sĩ Đại học Irvine, tiến sĩ Đại học Southern Pacific, hay viện sĩ Viện Hàn lâm New York, thì đó cũng là quyền tự do của mỗi người. Cái sai lớn nhất ở chỗ chỉ lập lờ “tiến sĩ, viện sĩ,” không cho ai biết là tiến sĩ viện sĩ để diện chơi hay tiến sĩ, viện sĩ danh giá thứ thiệt. Càng sai hơn nữa nếu người phụ trách công tác xét chức danh giáo sư, phó giáo sư mà lại đi tự phong một chức danh Nhà nước chưa đặt ra. Muốn chính danh, muốn hợp pháp, xin hãy ghi rõ viện sĩ viện hàn lâm nào. Dù cho là viện hàn lâm thứ thiệt thì vẫn có khoảng cách lớn giữa Viện hàn lâm Khoa học Pháp, hay Viện Hàn lâm Quốc gia Hoa Kỳ với viện hàn lâm một nước chậm phát triển. Ở các xứ văn minh người ta đều làm như vậy. Phải chăng vì chỉ số IQ ta quá cao nên mới có bấy nhiêu chuyện rắc rối cần bàn.
Cách đây mấy năm đã từng có chuyện một người trước học ở Liên Xô cũ, chẳng có thành tích gì đặc biệt, nhưng nhờ tiền làm ra được vào thời buổi nhá nhem khi Liên Xô sụp đổ nên kiếm được chân thành viên của một số tổ chức mệnh danh học thuật nào đó, thế là được giới thiệu về nước với chức danh viện sĩ 5 viện hàn lâm ở châu Âu, rồi được đề cử vào Ủy Ban TƯ Mặt trận Tổ Quốc, và giữ những chức vụ quan trọng ở một đại học lớn (về sau cái ông 5 lần viện sĩ ấy được công nhận PGS, thành ra cái chức danh lố bịch PGS viện sĩ !).
Có phải các cơ quan Nhà nước vì thiếu hiểu biết mà để xảy ra những chuyện bi hài như vậy không? Tôi xin được phép nghi ngờ đây không phải chỉ vấn đề năng lực trình độ, mà còn là vấn đề đạo đức.
Vấn đề năng lực, vì những người chưa từng có một công trình khoa học nghiêm túc nào hay chỉ có một vài công trình mà đã lâu xa rời công tác giảng dạy và nghiên cứu lại được giao trách nhiệm chủ trì các hội đồng phong các chức danh khoa học thì làm sao không phạm sai lầm?
Vấn đề đạo đức, vì nếu những người bản thân thiếu trung thực, thiếu công tâm được giao trách nhiệm quản lý một đơn vị hay lãnh đạo một công tác đòi hỏi cao tính trung thực, sáng tạo thì làm sao tránh được đạo đức giả ? Khi mà cấp trên (trong bộ máy công quyền) không đàng hoàng thì làm sao giáo dục được cấp dưới đàng hoàng?
Kinh nghiệm các nước đều cho thấy, khi thiếu trung thực bắt đầu từ những chuyện tưởng là nhỏ trong đời sống xã hội bị bỏ qua thì cuối cùng tất yếu sẽ dung túng tham nhũng, làm ăn dối trá chụp giật, không khuyến khích sáng tạo, chỉ cần bắt chước, ăn cắp, khôn ranh, như vậy sẽ chẳng có hy vọng gì cạnh tranh nổi để tồn tại, chưa nói để phát triển bình thường, càng khó trở thành con rồng, con hổ gì trong thế giới này. Thử nghĩ xem: với kiểu tăng trưởng như ta, dù có tăng trưởng đến 15% năm thì bao nhiêu năm nữa mới đuổi kịp Thái Lan, Malaysia ? Huống chi tăng trưởng 10% thì phải trừ đi ít nhất 5 - 6% do môi trường hủy hoại, do ăn vào tương lai con cháu, do làm kém chất lượng, làm hư hỏng phải làm đi làm lại (nhớ rằng mỗi lần làm lại vẫn được tính vào tăng trưởng !). Cho nên là người Việt xin đừng ai nghĩ gian, dỏm chỉ là chuyện nhỏ, chuyện vặt, không đáng lo.
Xin giới thiệu mọi người cùng đọc bài của GS Hoàng Tuỵ ngày gần đây:
Gần đây rộ lên chuyện một số cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh mua bằng tiến sĩ, thạc sĩ từ các đại học dỏm ở nước ngoài. Thật ra đây không phải là chuyện mới, mà đã xảy ra ít nhất từ mươi lăm năm nay, và không phải chỉ có mua bằng thạc sĩ, tiến sĩ mà cả những chức danh cao hơn như: viện sĩ, giáo sư danh dự, chuyên gia lỗi lạc, danh nhân thế giới, v.v… Chỉ có khi lộ liễu quá và vì sự ngẫu nhiên nào đó (rủi cho đương sự) thì sự việc mới bị xới tung lên, còn thường thì chuyện mua bán bằng này vẫn xuôi chèo mát mái.
Ở xứ ta, bằng cấp chưa cần biết thật hay dỏm từ lâu vốn đã được ưa chuộng quá mức, bằng cấp càng cao càng danh giá và có thể là bàn đạp để thăng tiến nhanh trên quan trường. Từ thời cụ Nguyễn Khuyến đã có tiến sĩ giấy, từ thời Vũ Trọng Phụng đã có những Xuân Tóc Đỏ, huống bây giờ toàn cầu hóa, hội nhập, kinh tế trí thức.
Đáng lo hơn là sự sản xuất hàng loạt thạc sĩ, tiến sĩ kém, dỏm, do các đại học lớn của ta liên kết đào tạo với những đại học nước ngoài chất lượng không bảo đảm, kiểu như Đại học Irvine, Đại học Southern Pacific và các đại học trong danh sách đã được công khai gần đây, có khi còn tệ hơn nữa. Có thể lãnh đạo các đại học của ta bị choáng ngợp bởi những quảng cáo lừa mị, nhưng cũng có thể vì những động cơ khác, không loại trừ chạy theo lợi nhuận bất chấp chất lượng.
Mấy ngày qua công luận đã có những ý kiến phê phán rất xác đáng. Tuy nhiên đây chỉ mới là phần nổi của tảng băng. Cần phải đi sâu hơn, phân tích kỹ hơn để nhận dạng đầy đủ căn nguyên cái tệ nạn đáng hổ thẹn này nó là con vi rút ẩn mình đang gây ra những căn bệnh hiểm nghèo tàn phá dữ dội cơ thể xã hội ta nếu không lo chữa chạy.
Nói cho đúng, cái bằng tiến sĩ của ông Phó Bí thư Yên Bái hay ông Giám đốc Sở Thông tin Du lịch Phú Thọ cũng là bằng thật, đâu phải bằng giả, được cấp bởi một đại học hoạt động công khai, đúng pháp luật của nước sở tại. Điều kiện trả tiền để được cấp bằng thì họ cũng chẳng giấu giếm, không thể bảo họ lừa đảo. Mà ngẫm cho kỹ, các bằng ấy có gì khác các bằng tiến sĩ thật, do một số đại học kém chất lượng của ta cấp những năm qua. Ai dám chắc trình độ các tiến sĩ giấy khá hơn các tiến sĩ “dỏm”? Đi xa hơn, hàng loạt giáo sư, phó giáo sư trong số đã được Nhà nước long trọng công nhận trước sự chứng giám của các bậc hiền tài Quốc Tử Giám đã chắc gì không phải là giáo sư “giấy”, giáo sư “dỏm”, ngay cả theo tiêu chí quốc tế thấp nhất. Ngoài ra còn mấy tá viện sĩ mua được hay chạy được từ các nước ngoài nữa. Dĩ nhiên ở đây tôi không gộp những viện sĩ thứ thiệt do các viện hàn lâm nghiêm chỉnh bầu chọn, nhưng số này rất ít, và họ thường ít xưng danh vì thừa hiểu “ Hữu xạ tự thiên hương”
Kể ra thì ngay cả các chức danh viện sĩ mua được hay chạy được cũng đều là “thật” cả vì đều có giấy chứng nhận hẳn hoi là thành viên (member) của những tổ chức mang tên viện hàn lâm, viện tiểu sử danh nhân, hoạt động đàng hoàng ở Mỹ, Anh, Nga,... Các viện này rao bán các chức danh chẳng khác gì các đại học bán bằng cấp với giá rẻ, có khi chỉ cần vài ba trăm USD cũng đã có chức danh “thành viên” (member) của viện hàn lâm này nọ (mà thành viên viện hàn lâm thì lập tức được dịch ra là viện sĩ), hay “danh nhân thế giới” (có tên trong tập sách Who’s Who của họ), “chuyên gia quốc tế hàng đầu”, “bộ óc vĩ đại”, v.v. Cũng có khi chẳng phải trả đồng nào gặp lúc họ khuyến mãi. Một số các viện đó (kiểu như Viện Hàn lâm New York của Mỹ, hay Viện Hàn lâm Khoa học Tự nhiên của Nga) thật ra là những hiệp hội khoa học, kết nạp hội viên rất rộng rãi (có khi đến hàng mấy vạn hội viên), chỉ cần đóng một khoản tiền hay nộp niên liễm một lần là được cấp giấy chứng nhận hội viên (dịch ra tiếng Việt thành viện sĩ - thành viên của một viện hàn lâm). Ở các nước phát triển, chẳng mấy ai coi trọng các chức danh dỏm đó. Của đáng tội, thỉnh thoảng cũng có vài bạn Việt kiều về nước mang những thứ đó ra khoe, gây thêm nhiễu vào một môi trường đã rối ren.
Vậy xét cho cùng việc mua bằng tiến sĩ của hai ông Ngọc và Ân (Phó Bí thư tỉnh và Giám đốc Sở) cũng không sai trái gì ghê gớm hơn việc tương tự của nhiều vị viện sĩ, danh nhân thế giới, bộ óc vĩ đại, v.v. Cái sai đáng chê trách nhất là từ phía cơ quan đã khuyến khích họ mua bằng tiến sĩ hay thạc sĩ để thăng chức. Còn nếu ai đó xưng danh rõ ràng tiến sĩ Đại học Irvine, tiến sĩ Đại học Southern Pacific, hay viện sĩ Viện Hàn lâm New York, thì đó cũng là quyền tự do của mỗi người. Cái sai lớn nhất ở chỗ chỉ lập lờ “tiến sĩ, viện sĩ,” không cho ai biết là tiến sĩ viện sĩ để diện chơi hay tiến sĩ, viện sĩ danh giá thứ thiệt. Càng sai hơn nữa nếu người phụ trách công tác xét chức danh giáo sư, phó giáo sư mà lại đi tự phong một chức danh Nhà nước chưa đặt ra. Muốn chính danh, muốn hợp pháp, xin hãy ghi rõ viện sĩ viện hàn lâm nào. Dù cho là viện hàn lâm thứ thiệt thì vẫn có khoảng cách lớn giữa Viện hàn lâm Khoa học Pháp, hay Viện Hàn lâm Quốc gia Hoa Kỳ với viện hàn lâm một nước chậm phát triển. Ở các xứ văn minh người ta đều làm như vậy. Phải chăng vì chỉ số IQ ta quá cao nên mới có bấy nhiêu chuyện rắc rối cần bàn.
Cách đây mấy năm đã từng có chuyện một người trước học ở Liên Xô cũ, chẳng có thành tích gì đặc biệt, nhưng nhờ tiền làm ra được vào thời buổi nhá nhem khi Liên Xô sụp đổ nên kiếm được chân thành viên của một số tổ chức mệnh danh học thuật nào đó, thế là được giới thiệu về nước với chức danh viện sĩ 5 viện hàn lâm ở châu Âu, rồi được đề cử vào Ủy Ban TƯ Mặt trận Tổ Quốc, và giữ những chức vụ quan trọng ở một đại học lớn (về sau cái ông 5 lần viện sĩ ấy được công nhận PGS, thành ra cái chức danh lố bịch PGS viện sĩ !).
Có phải các cơ quan Nhà nước vì thiếu hiểu biết mà để xảy ra những chuyện bi hài như vậy không? Tôi xin được phép nghi ngờ đây không phải chỉ vấn đề năng lực trình độ, mà còn là vấn đề đạo đức.
Vấn đề năng lực, vì những người chưa từng có một công trình khoa học nghiêm túc nào hay chỉ có một vài công trình mà đã lâu xa rời công tác giảng dạy và nghiên cứu lại được giao trách nhiệm chủ trì các hội đồng phong các chức danh khoa học thì làm sao không phạm sai lầm?
Vấn đề đạo đức, vì nếu những người bản thân thiếu trung thực, thiếu công tâm được giao trách nhiệm quản lý một đơn vị hay lãnh đạo một công tác đòi hỏi cao tính trung thực, sáng tạo thì làm sao tránh được đạo đức giả ? Khi mà cấp trên (trong bộ máy công quyền) không đàng hoàng thì làm sao giáo dục được cấp dưới đàng hoàng?
Kinh nghiệm các nước đều cho thấy, khi thiếu trung thực bắt đầu từ những chuyện tưởng là nhỏ trong đời sống xã hội bị bỏ qua thì cuối cùng tất yếu sẽ dung túng tham nhũng, làm ăn dối trá chụp giật, không khuyến khích sáng tạo, chỉ cần bắt chước, ăn cắp, khôn ranh, như vậy sẽ chẳng có hy vọng gì cạnh tranh nổi để tồn tại, chưa nói để phát triển bình thường, càng khó trở thành con rồng, con hổ gì trong thế giới này. Thử nghĩ xem: với kiểu tăng trưởng như ta, dù có tăng trưởng đến 15% năm thì bao nhiêu năm nữa mới đuổi kịp Thái Lan, Malaysia ? Huống chi tăng trưởng 10% thì phải trừ đi ít nhất 5 - 6% do môi trường hủy hoại, do ăn vào tương lai con cháu, do làm kém chất lượng, làm hư hỏng phải làm đi làm lại (nhớ rằng mỗi lần làm lại vẫn được tính vào tăng trưởng !). Cho nên là người Việt xin đừng ai nghĩ gian, dỏm chỉ là chuyện nhỏ, chuyện vặt, không đáng lo.
16 thg 8, 2010
Tự hào Việt Nam có Ngô Bảo Châu
Từ khi được biết http://thichhoctoan.wordpress.com tôi thường xuyên vào đọc, không nghĩ rằng NBC hoàn thiện đến vậy. Mở đầu có ghi:
“Hòa thượng Thích Học Toán đi tu ở trên núi, ít quan tâm đến ái ố hỉ nộ của nhân gian. Gần đây, không may hắn lại bị cuốn vào vòng quay của nhân loại đặc biệt là các nỗi buồn vui liên quan đến khai thác kim loại mầu ở Tây Nguyên. Thay cho kinh kệ, hắn chúi mũi vào đọc đủ thứ chuyện liên quan đến cái mảnh đất chôn chau cắt rốn mà đáng ra với tư cách là một nhà tu hành chuyên nghiệp, hắn đã tưởng cắt được tiền duyên. Đáng buồn hơn nữa, hắn lại còn bị nhiễm thêm căn bệnh thế kỷ là thích đọc blog và viết blog theo gương đồng chí.
Đây là lý do Hòa thượng quyết định khởi động. Nhưng Blog này chỉ nói đến kinh kệ toán học : từ lý thuyết số, đại số, hình học, giải tích đến tổ hợp và có thể lan man sang vật lý nhưng nhất định blog không bàn đến kim loại màu ở Tây nguyên, dành chỗ khác để bàn câu chuyện thú vị này. Xin mời anh em bốn phương đến đây nói chuyện toán học với Hòa thượng Thích Học Toán.
Tên tục của Thích Học Toán là Ngô Bảo Châu. Bạn bè đóng góp vào blog này giữ bản quyền cho bài viết của mình. Thích Học Toán không giữ bản quyền, chỉ đề nghị ai sao chép thì ghi rõ nguồn gốc.”
Gần đây rất nhiều trang web trong và ngoài nước đánh giá cao về Ngô Bảo Châu, người có khả năng nhận Huy chương Fields là giải thưởng toán học được trao cho những nhà toán học không quá 40 tuổi có thành tựu đặc biệt về toán. Giải được trao tại Đại hội Toán học Quốc tế của Hiệp hội Toán học Quốc tế, diễn ra 4 năm một lần, và mỗi lần chỉ tối đa 4 người được giải. Đại hội năm nay khai mạc ngày 19/8 tại Ấn Độ. Giải này có từ năm 1936 từ đó đến nay mới có 46 người được nhận giải, Châu Á có ba người toàn là Nhật Bản. Hôm trước ngồi với mấy thầy dạy toán ở ĐHSP ca ngợi NBC hết lời, nếu được là một niềm vui cho dân tộc Việt Nam.
Trong blog của NBC có commen “Có đây đó thông tin, chắc như đinh đóng cột, là bạn Châu được giải thưởng nọ kia. Bần đạo xin nhắc nhở các bạn nhà báo cần luôn luôn tỉnh táo. Trước buổi khai mạc hội nghị toán học thế giới, mọi tin tức chỉ mang tính chất phỏng đoán. Ngay anh bạch tuộc lần này cũng còn im như thóc. Sự manh động của một số bạn nhà báo có thể làm mất mặt quốc gia, và các bạn đó có thể phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình.” Ta hãy chờ đợi ngày vinh quang sắp đến gần.
Nhớ lại bài toán Fermat (1601-1665) Không tồn tại các số nguyên khác không x, y, và z thoả mãn xn + yn = zn trong đó n là một số nguyên lớn hơn 2. Ông đã ghi thêm một câu bên cạnh: “Tôi đã chứng minh được điều này, hay tuyệt! Nhưng lề cuốn sách này quá nhỏ, nên không thể viết ra ở đây.”
Mặc dù tôi biết để chứng minh bài toán này mấy thế kỉ qua đã làm tốn bao giấy mực, công sức của các nhà toán học thế giới, mãi đến tháng 8 năm 1995 sau 8 năm nghiên cứu Andrew Wiles (1923-2005) mới giải bài toán thành công, nhưng theo như mọi người thường kể cũng chỉ là món quà Wiles mừng ngày sinh nhật của vợ. Bài toán nổi tiếng thế giới là vậy chỉ là món quà cho phụ nữ. Thế mà bao nhiêu người trong đó có cả mình đã tự cho là hạnh phúc khi làm xong bài toán có thể gọi là vớ vẩn.
“Hòa thượng Thích Học Toán đi tu ở trên núi, ít quan tâm đến ái ố hỉ nộ của nhân gian. Gần đây, không may hắn lại bị cuốn vào vòng quay của nhân loại đặc biệt là các nỗi buồn vui liên quan đến khai thác kim loại mầu ở Tây Nguyên. Thay cho kinh kệ, hắn chúi mũi vào đọc đủ thứ chuyện liên quan đến cái mảnh đất chôn chau cắt rốn mà đáng ra với tư cách là một nhà tu hành chuyên nghiệp, hắn đã tưởng cắt được tiền duyên. Đáng buồn hơn nữa, hắn lại còn bị nhiễm thêm căn bệnh thế kỷ là thích đọc blog và viết blog theo gương đồng chí.
Đây là lý do Hòa thượng quyết định khởi động. Nhưng Blog này chỉ nói đến kinh kệ toán học : từ lý thuyết số, đại số, hình học, giải tích đến tổ hợp và có thể lan man sang vật lý nhưng nhất định blog không bàn đến kim loại màu ở Tây nguyên, dành chỗ khác để bàn câu chuyện thú vị này. Xin mời anh em bốn phương đến đây nói chuyện toán học với Hòa thượng Thích Học Toán.
Tên tục của Thích Học Toán là Ngô Bảo Châu. Bạn bè đóng góp vào blog này giữ bản quyền cho bài viết của mình. Thích Học Toán không giữ bản quyền, chỉ đề nghị ai sao chép thì ghi rõ nguồn gốc.”
Huy chương Fields |
Tranh cổ động cho Đại hội toán ICM |
Trong blog của NBC có commen “Có đây đó thông tin, chắc như đinh đóng cột, là bạn Châu được giải thưởng nọ kia. Bần đạo xin nhắc nhở các bạn nhà báo cần luôn luôn tỉnh táo. Trước buổi khai mạc hội nghị toán học thế giới, mọi tin tức chỉ mang tính chất phỏng đoán. Ngay anh bạch tuộc lần này cũng còn im như thóc. Sự manh động của một số bạn nhà báo có thể làm mất mặt quốc gia, và các bạn đó có thể phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình.” Ta hãy chờ đợi ngày vinh quang sắp đến gần.
Nhớ lại bài toán Fermat (1601-1665) Không tồn tại các số nguyên khác không x, y, và z thoả mãn xn + yn = zn trong đó n là một số nguyên lớn hơn 2. Ông đã ghi thêm một câu bên cạnh: “Tôi đã chứng minh được điều này, hay tuyệt! Nhưng lề cuốn sách này quá nhỏ, nên không thể viết ra ở đây.”
Mặc dù tôi biết để chứng minh bài toán này mấy thế kỉ qua đã làm tốn bao giấy mực, công sức của các nhà toán học thế giới, mãi đến tháng 8 năm 1995 sau 8 năm nghiên cứu Andrew Wiles (1923-2005) mới giải bài toán thành công, nhưng theo như mọi người thường kể cũng chỉ là món quà Wiles mừng ngày sinh nhật của vợ. Bài toán nổi tiếng thế giới là vậy chỉ là món quà cho phụ nữ. Thế mà bao nhiêu người trong đó có cả mình đã tự cho là hạnh phúc khi làm xong bài toán có thể gọi là vớ vẩn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)