Hùng Tăng
Hè này, lại có dịp vào thăm lại Đà Nẵng. Lần gần nhất 2002, cũng đã
hơn mười năm rồi. Nhớ kỉ niệm mấy ông
bạn người bản xứ rủ bọn mình nhậu ngay gần cầu sông Hàn để đêm tiện xem cầu
quay. Rượu ngon, mồi đẹp chủ khách nhiệt tình đến mức nằm ngay ghế bố mà ngủ,
mặc cầu cứ… tự quay. Ngày đó, Đà Nẵng đã được biết đến như một thành phố đầy
tiềm năng với một chủ tịch Nguyễn Bá Thanh năng động và… máu lửa.
Khách sạn bọn mình ở là Lucky, ngay trên bờ sông Hàn. Nhỏ nhưng khá
đủ tiện nghi. Cảm nhận lớn nhất của những người nơi khác đến Đà Nẵng là thân
thiện và tự giác. Chiều tối, các quán nhậu mỗi lúc một đông khách nhưng hầu như
không thấy sự ồn ào, nhốn nháo vốn có của ngành kinh doanh này. Ô tô, xe máy
của thực khách xếp hàng ngăn nắp. Không có cảnh chèo kéo, mời mọc hoặc “phố
vẫy” như nhiều điểm du lịch mình từng đi qua.
Và sạch. Hình như người Đà Nẵng rất có ý thức trong việc giữ gìn môi
trường và hình ảnh của phố biến quê hương. Đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp những
cử chỉ dù nhỏ của người dân tự giác trong việc tưởng như rất nhỏ này. Cơm tối
xong, mình và mấy anh bạn dạo trên bờ cát. Chợt nghe bập bùng tiếng ghi ta. Mấy
cô cậu sinh viên ĐH Đà Nẵng đang tổ chức sinh nhật cho 2 bạn trong nhóm ngay
trên bãi cát. Máu nghệ sĩ nổi lên, mình sà vô, mượn đàn và solo liền 2 bản “миллиона роз” và “Молодой фанк песни”. Các cháu ngạc nhiên và chính mình cũng ngạc
nhiên không hiểu vì sao mình còn trẻ vậy.
Ba ngày rong ruổi thăm bán đảo Sơn Trà, tắm biển Mỹ Khê, ngược Bà Nà
thăm núi Chúa hay chùa Linh Ứng, tối dạo chơi phố cổ Hội An… Cảm giác an toàn
đã thuyết phục chúng tôi một cách thực sự. Mấy ngày lưu lại nơi đây rất ít nhìn
thấy bóng cảnh sát. Và đặc biệt, phong thái người Đà Nẵng tự tin ung dung đến
lạ.
Khuya. Không nỡ ngủ nên rủ nhau lội bộ vào trong thành phố xem sao.
Đoàn tàu Bắc Nam
xình xịch chạy qua trước mấy bạn trẻ chắc vừa tan ca nói giọng Quảng khó nghe
đến lạ. Hai đường cô công nhân đường sắt gác chắn mắt ánh lên niềm vui giữa
tiếng cười nhẹ. Ngồi lai rai món ốc xào cay xé, bọn tôi gợi chuyện ông chồng
vốn làm nghề xe ôm đang phụ vợ bán hàng về Nguyễn Bá Thanh. Ông cười rổn rảng:
“Mấy anh ngoài đó chắc nghe nhiều, đọc nhiều về ông Thanh. Tui chỉ cần đọc mấy
câu mà dân Đà Nẵng nói vầy:
”Biển vẫn xanh
Trời vẫn xanh
Trời đất này là của Bá
Thanh”
Lại nhớ chiều nhâm nhi café với ông bạn nhà báo. Biết tôi có qua lại
bằng email với Trương Duy Nhất, hắn cứ tiếc:”Ông vào sớm một tháng chắc tôi bố
trí được nhậu với Nhất”.
Đêm vẫn khó ngủ. Không phải vì ly café khuya uống lúc 0 giờ mà suy
nghĩ mông lung. Mừng cho Hội An vẫn còn một Nguyễn Sự. Mừng cho Đà Nẵng đã có
những bước đi ngoạn mục và lo cho Đà Nẵng khi vắng bóng Bá Thanh.
Gặp lại lần này, tôi bắt gặp một Đà Nẵng khác. Một ĐÀ NẴNG VĂN MINH.
Anh thăm "Đà Nẵng quê tui" vui quá nhỉ. Anh chụp hình cảnh Đà Nẵng có nhiều không? Nếu có, anh gởi email cho tui xin ít tấm. Cám ơn anh trước nha.
Trả lờiXóaVâng, cảm ơn thịnh tình người Đà Nẵng không chỉ dành cho riêng tui. Tui sẽ gởi anh một số hình cho là đẹp nghen. Chúc vui và hẹn gặp lại!
Trả lờiXóa