1. Tôi đề ra ‘Phạm Giới’ – không bởi sợ hãi mà cần thiết để giữ cho bản thân không ô tạp, mới cảm nhận được những Vi Thể và dẫn dắt mình vi tế đến Khai Sáng
2. Tôi chỉ nói những lời Hòa giải, không phân biệt Ai là Ai, nhắc nhở mọi người vốn có Tình Thân đồng loại và làm thức dậy Tính Thiện trong Tâm Ý của họ
3. Tôi cố gắng hiểu con người và hoàn cảnh sống của họ, tôn trọng cái Lý riêng của mỗi người, mà truyền cho họ cảm hứng Hòa Sinh cùng nhau tìm ra Đường đi đến An Lạc
4. Tôi giúp người tìm được Tâm thế giải thoát, rằng khi đến tôi, lúc trở về thấy kiếp sống không phải là đọa đày mà là được tham gia vào thực hiện bổn phận Chúng Sinh
5. Tôi vượt qua những Ái Ố Hỉ Nộ để cảm thông với những trạng thái đó của Người mà gần gũi để đem được đến cho họ tinh thần Bác Ái
6. Tôi Từ Bi Hỉ Xả để thấy mình có giá trị nâng đỡ được với ít nhất một Kẻ khác nếu họ có rơi vào tuyệt vọng thì sẽ thấy tôi có thể chia sẻ mà ra được khỏi đó
7. Tôi dùng mình trải nghiệm để giúp Người hiểu Đạo hành Nghiệp vượt qua sự Nghiệt của Đời, thắp lên ánh sáng Giáo Lý mang lại sự Minh Huệ với Ai đến Tôi
8. Tôi mở Tâm Thức để bao dung và cứu thế những xung đột Ý Hướng của Người, giúp họ tự tìm thấy lời giải ở chính bản thân nhờ có Tâm năng hơn để mà vượt qua
9. Tôi là Hiện Sinh, thấu cảm được những Niềm Khổ mà tôi luyện nên Tín Đan, dâng tặng Ai cần đến, như Phật đã trao tặng Xá Lị của mình cho Chúng Sinh như Cứu Rỗi
10. Tôi vượt lên Tri Thức để chỉ ra nghịch cảnh, nhưng không cười chê Ai u tối, chỉ cố bằng chính mình chứng minh rằng sống đúng Qui luật giữa Trần Gian là An Hòa
11. Tôi góp sự sống, xem bản thân là kẻ mà Tạo Hóa có thể dùng bố thí cho Chúng Sinh để đỡ cho một Ai ko phải sợ nghèo đói mà bị ngăn cản đến Chân Thiện Mỹ
12. Tôi hòa vào cuộc sống muôn nẻo, không bị giới hạn trong Đền Chùa , vì thế : Tu tại Tâm, Chùa tại Gia, Thiện tại Ý, Đạo tại Đời, Kinh tại Ngôn, Pháp tại Công, Phật tại Người.
Một câu chuyện tôi cảm được để hiểu thêm thế nào là Tín Điều ? Rằng có nhất thiết phải là của "Một Đấng Cao Cả" không ? Một tên chuyên giết người thuê khét tiếng tên là Angulimala, hắn đã giết chết được 99 người, đến đây quyết dừng lại với một lời thề rằng : nạn nhân thứ 100 phải là tự hắn muốn giết, người đó phải thực rất có giá trị Xã hội để an ủi vong hồn 99 nạn nhân kia, và điều quan trọng để có thể xứng đáng cho hắn giải nghệ, sau đó sẽ vĩnh viễn gác dao không sát hại ai nữa. Vài năm dài trôi qua, hắn chưa tìm thấy ai như mong muốn, quay về cày cấy ruộng đồng chờ đợi. Đức Phật có dự định đi giảng kinh pháp qua thị trấn nơi hắn trú ngụ. Các môn đệ hết sức khuyên can, nhưng Ngài nói : Sinh mệnh của ta để thực hành Bổn mệnh của Ta, Bổn Mệnh của Ta là vì Chúng Sinh của Ta, làm sao mà không đi cho được !!! Tin về Ngài sẽ đến giảng Đạo cũng lan truyền đến Thị trấn nhỏ kia. Thế rồi ngày đó cũng đến, đợi đêm xuống kẻ giết người tìm mò vào căn nhà trọ có một mình Đức Phật ở. Hắn hỏi : ông có phải là Đức Phật không ? Ta muốn tìm giết một người như ông ! Đức Phật nhanh chóng hiểu rõ sự tình, Ngài nói : Phật ở trong mọi người, nhưng Ta chính là người ngươi muốn tìm giết đây, nếu vì điều đó khiến không còn ai phải bị chết bởi lưỡi dao của ngươi nữa thì chẳng là một việc tốt mà hai ta cần làm đó sao ?! Mấy năm vừa qua, ngươi dừng tay giết người để chờ đợi một người như ta mới hạ thủ, trong khoảng thời gian đó, ngươi cũng đã biết lao động lương thiện, rồi tí nữa thôi dù chuyện gì xảy ra, ngươi sẽ không bao giờ gây tội ác nữa, trở lại vĩnh viễn làm ăn như những người lương dân khác, như thế tính Phật, Tín Điều cũng đã có trong ngươi rồi đấy. Nào đừng chậm trễ cho điều đó… hãy bắt đầu như ngươi muốn đi ! Kẻ giết người kia nghe thấu tỏ, vứt dao, quì xuống lạy Đức Phật… và xin đi theo người…trở thành Đệ Tử trung thành…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét