Ảnh minh họa |
Con ơi!
Giờ mẹ lúc quên, lúc nhớ
Nhiều khi còn chậm cả nhời
Xin con đừng nên trách cứ
Cho mẹ một chút thời gian...
Giờ mẹ mặc áo quên cài khuy
Ăn cơm vãi đầy ra áo
Chải đầu tay bần bật run
Đừng giục mẹ nhanh hơn
Mẹ chỉ cần có con ở bên
Làm mẹ thêm đủ ấm.
Bây giờ mẹ đi không vững
Lập cập theo mỗi bước chân
Xin con đừng buông tay mẹ
Dìu mẹ, chậm thôi, chậm thôi...
Như thuở nào
Mẹ dắt con đi những bước đầu đời…
dangnba 5-12
Giờ mẹ lúc quên, lúc nhớ
Nhiều khi còn chậm cả nhời
Xin con đừng nên trách cứ
Cho mẹ một chút thời gian...
Giờ mẹ mặc áo quên cài khuy
Ăn cơm vãi đầy ra áo
Chải đầu tay bần bật run
Đừng giục mẹ nhanh hơn
Mẹ chỉ cần có con ở bên
Làm mẹ thêm đủ ấm.
Bây giờ mẹ đi không vững
Lập cập theo mỗi bước chân
Xin con đừng buông tay mẹ
Dìu mẹ, chậm thôi, chậm thôi...
Như thuở nào
Mẹ dắt con đi những bước đầu đời…
dangnba 5-12
1.
Trả lờiXóaCon còn bế trên tay
Con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ hát
Có cánh cò đang bay:
“Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ
Con cò Đồng Đăng…”
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ
“Con cò ăn đêm
Con cò xa tổ
Cò gặp cành mềm
Cò sợ xáo măng…”
Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ
Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng
Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân
Con chưa biết con cò con vạc
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát
Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân
2.
Ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên
Cho cò trắng đến làm quen
Cò đứng ở quanh nôi
Rồi cò vào trong tổ
Con ngủ yên thì cò cũng ngủ
Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi
Mai khôn lớn, con theo cò đi học
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân
Lớn lên, lớn lên, lớn lên…
Con làm gì?
Con làm thi sĩ
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn
3.
Dù ở gần con
Dù ở xa con
Lên rừng xuống bể
Cò sẽ tìm con
Cò mãi yêu con
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con
À ơi!
Một con cò thôi
Con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời
Vỗ cánh qua nôi
Ngủ đi, ngủ đi!
Cho cánh cò, cánh vạc
Cho cả sắc trời
Đến hát
Quanh nôi
Nhớ mẹ tần tảo nuôi tôi mà chẳng giúp được gì nay bà đã đi xa.
Trả lờiXóaThưa mẹ ...
Trả lờiXóaLời của mẹ làm lòng con đau xót
Con lại càng thêm thương mẹ nhiều hơn
Những nỗi đắng cay vất vả nhọc nhằn
Mẹ gánh chịu để nuôi đàn con bé dại
Bao nhiêu năm trường mẹ đã oằn lưng
Tất cả ngược xuôi thức khuya dậy sớm
Bàn tay mẹ mỗi ngày thêm chai sạn
Cũng chỉ vì con đâu quản nhọc nhằn
Có những khi gia đình túng quẫn
Mạ nhường cho con hạt gạo chén cơm
Con vô tư chẳng bao giờ hay biết
Có nhiều đêm mẹ gạt lệ khóc thầm...
Kính thưa mẹ ! Xin mẹ hãy an vui
Hãy vui hưởng tuổi già cùng con cháu
Nghĩ đến khi con không còn mẹ nữa
Lại ngậm ngùi - thương mẹ lắm, mẹ ơi!
Phi Vũ
05/23/12
Bài thơ của Phi Vũ càng thấy tấm lòng người mẹ, cả đời hy sinh cho con
Trả lờiXóaMẹ,
Trả lờiXóaCó đôi mắt nào buồn như đôi mắt mẹ?
Tuổi thanh xuân được mấy ngày vui
Sinh dưỡng đàn con vất vả một đời
Trong tia mắt nhìn xa xăm, lặng lẽ tiếng thở dài đêm tối
Mẹ,
Có đôi vai nào gầy hơn đôi vai mẹ?
Rất yếu mềm mà rất dẻo dai
Quang áo, quang cơm, quang đời nặng nhẹ
Cực nhọc chồng con nào biết tuổi xuân phai
Mẹ,
Có đôi bàn chân nào nhỏ như đôi bàn chân mẹ?
Gót hồng xưa con gái đã về đâu?
Vết nứt nẻ chai ran cứa sâu vào da thịt
Rướm máu đời nhức nhối mãi cơn đau
Mẹ,
Có đôi bàn tay nào mềm như đôi bàn tay mẹ?
Ôm con vào bé bỏng suối yêu thương
Đỡ con đi bước dài ngắn trên đường
Xoa dịu mát những nỗi niềm trăn trở
Mẹ,
Có nụ cười nào hiền như nụ cười của mẹ?
Đã nuôi con bằng nhẫn nhục bao dung
Ôi nụ cười trong tia mắt, cả tâm hồn!
Cho con hiểu lòng yêu thương trời biển
Mẹ,
Có tình thương nào bằng tình thương của mẹ?
Nhả vào con những hạt trân châu
Lăn giữa dòng đời hạnh phúc, đớn đau
Vẫn lóng lánh một tình yêu bất diệt
Mẹ ơi…
(ST)
Cảm ơn Hiền Giang và Phi Vũ nhé. Buồn viết cho vui thôi
Trả lờiXóaMẹ tôi
Trả lờiXóaKính tặng Mẹ
Mẹ tôi tóc nhuốm màu sương
Dẫu chưa đi hết quãng đường trần gian
Cuộc đời muôn nỗi lo toan
Lo chồng, con... lại cả đàn cháu thơ.
Nắng mưa từ những ngày xưa
Đọng vào tóc mẹ bao giờ cho tan(*)
Đâu rồi câu hát dân gian
Chiếu chèo xưa, với những làn ca dao
Đâu cô thôn nữ má đào
Tiểu Kính Tâm hóa thân vào mẹ tôi
Mong thời gian hãy ngừng trôi
Để cho mái tóc mẹ tôi đừng già.
(*) Ý Thơ Trần Đăng Khoa
Bài thơ này em viết tặng mẹ em khi người tròn 70. Hôm nay đọc thơ thầy viết thay lời của mẹ nên chép tặng thầy.