Quê hương |
Nỗi lo âu không hề thuyên giảm, bệnh xã hội ngày một nặng thêm, không có thuốc chữa.
Mỗi sáng mai thức dậy đâu còn “ Một ngày mới lại bắt đầu”, tất cả chuẩn bị gồng mình để chống với nạn kẹt xe, tắc đường, bệnh tật, tai nạn giao thông, giá cả leo thang, đồng tiền mất giá, sàn chứng khoán chỉ thấy màu đỏ, tội phạm ngày càng nhiều. Vậy tìm đâu được niềm vui?
Mỗi sáng mai thức dậy đâu còn “ Một ngày mới lại bắt đầu”, tất cả chuẩn bị gồng mình để chống với nạn kẹt xe, tắc đường, bệnh tật, tai nạn giao thông, giá cả leo thang, đồng tiền mất giá, sàn chứng khoán chỉ thấy màu đỏ, tội phạm ngày càng nhiều. Vậy tìm đâu được niềm vui?
Nỗi buồn và bực tức, theo Tôn Ngộ Không hãy trở về Hoa Quả Sơn có thể làm thay đổi…
Có gì đau, có gì đau
Trả lờiXóaLàm cho thảng thốt mái đầu bạc sương???
(Nhại thơ Trần Đăng Tuấn)
Cụ Nguyễn Công Trứ cuộc đời cũng lắm thăng trầm, về già có mấy câu thơ mà tôi chỉ nhớ đoạn cuối:
Trả lờiXóaKiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo
Giữa trời vách đá cheo leo
Ai mà chịu rét thời trèo cây thông.
Buồn vậy hả dangnba?
Trả lờiXóaBuồn làm chi anh
Trả lờiXóaEm đưa anh về miền quê vải
Lá non cũng bán được mà...
Một nghìn đồng 1 kg lá vải khô. Về Thanh Hà vặt lá vải bán lấy tiền mua vé đi Hoa quả sơn cho tiện.
Buồn lắm bác ơi ...
Trả lờiXóaVui thì vẫn có, vẫn còn và vẫn sẽ có, nhưng càng nghĩ càng buồn !!!