Trên facebook của Nhà văn Dạ Ngân (vợ NV Nguyễn Quang Thân) một vài trang mạng đã đưa:
Quá nhiều nước mắt trong những ngày này. Không phải mọi người đều khóc
Ông. Không bao giờ có chuyện tất cả mọi người đều đồng lòng, huống chi đây là
cái chết của một vị tướng thuộc phe thắng cuộc.
Nhưng sự thực thì nước mắt đã tuôn rơi nhiều hơn mức
người ta có thể hình dung. Những người trong cuộc, những người từng cùng một
chiến hào với Ông biết rõ, nỗi niềm này không giống hoàn toàn với hồi người ta
khóc Hồ Chí Minh. Hồi ấy là cuộc chiến, cuộc chiến đang hồi mất mát lớn sau
tổng tấn công Mậu Thân. Hồi ấy những người kháng chiến khóc một lãnh tụ, một
thuyền trưởng, một con tàu và một cảm giác mồ côi chung.
Bây giờ, mọi thứ đã xa và đã cũ. Nhưng sao người ta khóc
Ông không khác gì “đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa”? Nhiều tự phát, nếu không
nói là hoàn toàn tự nguyện, tự phát. Người ta đã khiến những người cách trở cảm
thấy bồn chồn, những người ưu thời mẫn thế cảm thấy chấn động và những người
bàng quan cũng phải tò mò, suy nghĩ.
Khóc vì cùng quá khứ đau thương.
Khóc cho những lãng quên đã từng hiện hữu.
Khóc cho những bạc đãi không nói to lên được.
Khóc cho những trầm luân của đời người.
Khóc cho bất công và oan ức mà Ông từng là biểu tượng và
cũng là một chiếc phao, cho họ.
Khóc cho những trần ai mà con người đã và sẽ còn nếm trải.
Và chắc là trên hết, người ta khóc cho chính mình, cho sự
bế tắc của chính mình, cho chung quanh và cho mỗi ngày sống tới.
Ông đã thoát ra, bằng cú về quê ngoạn mục, không nghĩa
trang chung gì cả. Và Ông sẽ được người ta tìm về để hành hương, đển khấn khứa,
để tìm quên, để xin một niềm an ủi. Phần Ông, một danh tướng còn lại, không gì
xứng đáng hơn hai từ Danh Tướng ấy.
Nhưng rồi người ta sẽ lại về với nỗi niềm của mình, với
mưu sinh của tha nhân, với những cuộc vật lộn triền miên với nền giáo dục với
ngành y tế, với giao thông, với hỗn loạn, với sự tan rữa, mỗi ngày.
Dù muộn, vẫn xin có mấy dòng khóc Ông và cho chính mình,
một người con của liệt sĩ nhà tù, giống như Ông. Khóc cho mất mát đã từng và đổ
vỡ cũng đã từng. Và khóc cho bế tắc của một quốc gia thật ít hòa giải và thanh
bình dù đã có hòa bình khá lâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét