Ngày hôm nay mấy cụ lão thành gọi điện hỏi có theo dõi trên truyền hình
không? Tôi bảo từ sau kết luận của HN trung ương 6 tôi ít theo dõi thời sự chỉ
đọc trên internet. Rồi được các cụ xả bực tức qua điện thoại, nghe mà thấy
thương các cụ, sắp xuống lỗ rồi mà vẫn nặng lòng với nước.
Cụ thể là chuyện tiếp xúc cử tri của TBT với
dân Hà Nội. Những câu hỏi khó, không được chuẩn bị sao không khỏi “hớ”.
TBT nói rằng việc phê bình và tự phê bình đặt ra theo Nghị
quyết trung ương 4 ‘không nhằm để kỷ
luật’ cán bộ.
TBT lấy lòng cử tri ‘tâm tư, tâm trạng chưa hài lòng, thậm chí bực bội, nói là
thất bại rồi, không kỷ luật được ai cả, nhiều cụ nói rằng mất ngủ vì bực lắm,
tại sao đến mức như vậy mà không kỷ luật được ai.’
“Kỷ luật mà không tính kỹ
thì lại rối, mai kia là ân oán, thù oán, đối phó, thành phe phái, rối nội bộ,” (Báo Tuổi Trẻ). Thật chán như con
gián.
TBT cũng làm
rõ trọng tâm của Nghị quyết 4 không phải là kỷ luật như nhiều người
mong đợi mà là:
“Tôi nhiều lần nói rằng
nghị quyết 4 trước hết là cảnh tỉnh, thức tỉnh lại những người lâu nay quên đi
rồi, không thấy nguy cơ này, không thấy tại sao Liên Xô sụp đổ,”
“Thứ
hai là cảnh báo nguy cơ đó. Thứ ba là răn đe. Thứ tư là ngăn chặn. Vừa
rồi đã răn đe chưa? Khối anh sợ chứ,” ông nói thêm, “ Đến cuối cùng anh không
sửa mới là kỷ luật, xử lý.”
TBT giải
thích thì việc phê và tự phê mà không kỷ luật sẽ có tác dụng ‘bền
vững, sâu xa hơn’ vì mỗi cán bộ đã ‘tự
nghiền ngẫm, tự giác sửa mình’.
đây là tư tưởng “tất cả cùng tiến lên” và ca ngợi hành động này là “cái tính Việt, tư tưởng nhân văn và tư
tưởng Hồ Chí Minh”.
Thử
hỏi tính đảng còn hay không?
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa