19 thg 4, 2012

Những ngày Tháng Tư


  Tháng Tư người ta vẫn thường gọi là tháng giao mùa của trời và đất, đối với con người ốm đau bệnh tật chẳng có gì là lạ, có khi chỉ sổ mũi nhức đầu, nhưng cũng có khi bệnh nan y tích tụ lâu nay trỗi dậy. Còn đối với tôi mấy chục năm qua cứ đến tháng Tư không  nhiều thì ít tai nạn luôn rình rập.
  Tháng Tư năm 1967 trận đánh đầu tiên khi vào bộ đội trung úy Phương (Thanh Hóa) bị trúng bom, tháng Tư năm 1969 một mình đi tăng cường cho đơn vị pháo 100mm đánh không sử dụng ra đa sợ bị máy bay Mỹ phát hiện…,nhưng không bao giờ quên tháng Tư năm 1971 bị thương ở Nam Lào tưởng rằng không có ngày trở về…
  Mãi đến năm 1980, bà nội các cháu cho biết ngày sinh của tôi là ngày Âm lịch, chuyển đổi sang Dương lịch là ngày cuối Tháng Tư, có phải vì tháng sinh mà hạn cứ nhằm vào Tháng Tư mà dáng vào tôi.
 Hôm qua nhận được giấy mời đi  nghe giảng  NQ TƯ 4. Tôi sắp xếp công việc đến đúng giờ, Bí thư Đảng ủy có nói “chọn báo cáo viên có chất lượng”. 
  Nghe ban tổ chức giới thiệu oai quá: PGS, TS NVG - Giảng viên cao cấp - Trưởng khoa Công tác tổ chức xây dựng đảng - HV CTQG HCM. Tôi cũng đã từng là học viên của Học viện cách đây chục năm, các thầy dạy tôi thực sự giỏi và uyên thâm thường xuyên xuất hiên VTV, vì thế tôi tin rằng hôm nay sẽ thu được nhiều điều hay khi nghe NQ. Nhưng ngược lại càng nghe tôi và nhiều người xung quanh càng thất vọng, báo cáo viên luyên thuyên quá, không biết đối tượng ngồi dưới là ai, họ phần lớn là cán bộ cao cấp trong quân đội, Chủ nhiệm khoa, giáo viên học viện của nhiều quân chủng, nhiều người có học vị tiến sỹ, thạc sỹ...
  PGS, TS NVG càng giảng càng lộng ngôn, thậm chí vi phạm “19 điều đảng viên không được làm”đó là chỉ trích sai lầm của đảng. Ông lấy tư liệu từ những năm 80 của thế kỉ trước để minh họa, dẫn chứng thiếu chính xác, ông chỉ trích thế lực thù địch bảo vệ “con mẹ gì ở Sơn Tây mà Đài truyền hình Hà Nội phản ánh không thể chấp thuận được thế mà có cả cán bộ lão thành cách mạng bệnh vực”(ở dưới nhắc Bùi thị Minh Hàng), có người ở dưới kêu “giảng viên lạc đề rồi”, một lát sau ông còn phê phán cấp trên đại ý “Hai nhiệm kỳ làm TBT nhưng không có trình độ, đến học viện chúng tôi mới thấy chẳng có lý luận gì”. Nếu Trung ương biết chuyện này có để cho nói vậy không?
  Anh bạn tôi quay sang bảo “ông này quá liều”….Nhớ thời xưa có một nhà văn đi nghe NQ nói đùa "hôm nay đi nghe anh Lành giảng đạo", lời nói gió bay đến tai ông TH, nhà văn này bị làm bản kiểm điểm, lên bờ xuống ruộng. 
  Mới hơn một giờ mà phải nghe như vậy sao không khỏi đau đầu, tôi hiểu thế nào là PGS- TS thời nay. Nghỉ giải lao tôi phải uống một viên huyết áp, song tôi tự an ủi “lỗi hệ thống” có gì phải suy nghĩ. Vậy đây có phải là hạn Tháng Tư không?
Năm 17 tuổi  (1967)
Đại đội trưởng và tiểu đôi chỉ huy
Chúng tôi ngồi nhớ lại cách đây 45 năm ( 20/4 - 1967-2012)
   Sau ngày 17/7/1966 Bác Hồ ra lời kêu gọi “Không có gì hơn độc lập tự do..” tôi xung phong nhập ngũ, được vào đại đội pháo cao xạ 37mm, trung đoàn 240 bảo vệ Hải Phòng. Đại đội trưởng thiếu úy Nguyễn Hữu Đổng như là thần tượng trong tôi, anh thông minh dũng cảm, coi cái chết nhẹ như lông hồng, năm 1970 tôi đi chiến trường không ở cùng anh nữa, nhưng không biết ông trời xui khiến thế nào, bao nhiêu năm xa nhau bây giờ nhóm chúng tôi lại gần nhà anh, anh Vũ Hữu Lâm đại tá cùng trắc thủ đo xa với tôi bây giờ cũng đã nghỉ hưu. Đại đội trưởng Đổng đã đi vào ký ức trong  tôi, anh không chỉ là thủ trưởng mà còn là tấm gương cho lòng dũng cảm, cương trực, chính những điều đó giúp tôi trưởng thành trong cuộc sống sau này (bây giờ tôi mới dám xưng anh em, ngày xưa chỉ gọi anh bằng thủ trưởng hoặc đại đội trưởng). Mỗi lần máy bay Mỹ đến anh bình tĩnh, đứng trên đài chỉ huy chọn thời điểm thích hợp để cho đơn vị nổ súng, có lúc anh chẳng cần nghe tôi thông báo cự ly, anh thấy nó lao vào là “bắn”.   Sau này anh tâm sự “lúc ấy tao nghĩ đến tính mạng của anh em nên tao chỉ tập trung bắn vào những tốp máy bay nó bổ nhào vào đơn vị mình, còn mục tiêu bảo vệ nhà máy ximăng không quan trọng, chúng mày không biết có lần rút kinh nghiệm sau trận đánh tao bị chính trị viên Th phê bình rất gay gắt”, lúc đó anh là đại đội trưởng nhưng chưa phải là đảng viên cùng trong diện “cảm tình” như tôi. Đơn vị tôi như có bùa hộ mệnh, nhiều người ở trong và ngoài đơn vị đều nhận ra đại đội 384 từ sau ngày 20/4 chưa bao giờ Mỹ ném bom trúng trận địa, nhưng cứ đi khỏi đại đội nào vào thế chân y như bị bom, thương vong của chúng tôi ít nhất, có đơn vị gần như xóa sổ, không còn người để đưa thương binh liệt sỹ ra ngoài phải nhờ đến dân quân tự vệ ở khu phố. Thương anh bây giờ nhiều bệnh quá.
 Hôm trước anh bảo dân quân Nam Pháp (HP) họ định mời bọn mình xuống gặp mặt, ôn lại những ngày chiến tranh. Tôi có biết một vài người đều hơn tuổi tôi, họ toàn là dân xứ đạo gần cầu Rào, nay đã lên ông lên bà cả rồi, có người chuyện riêng tư vất vả long đong, tôi rất mong ngày đó để được gặp lại “cô dân quân” ngày xưa gắn bó với đại đội 384.
 HN 19/4/2012
 



2 nhận xét:

  1. NQ 4 ông NP Trọng bảo nói làm từ trên xuông nhưng đến nay đã 4 tháng rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì?

    Trả lờiXóa
  2. Chúc mừng sinh nhật anh (26/4 đúng không?). Chúc anh từ thang 4 sang năm trở đi không còn bị gặp hạn nữa.

    Trả lờiXóa