29 thg 11, 2011

Chỉ còn nhìn anh qua tấm kính

    Chưa đầy hai tuần tiễn đưa hai thầy giáo ra đi, không biết khi nào đến mình đây? Cái đó là quy luật ai mà cưỡng được. Đức Phật đã dạy trong bài Kinh kệ có bốn câu: 
Thiên thượng thiên hạ 
Duy ngã độc tôn 
Nhất thiết thế gian 
Sinh lão bệnh tử 
Dịch
Trên trời dưới đất 
Chỉ ta tôn nhất 
Tất cả thế gian 
Sinh, già, bệnh, chết.

  Nhận được tin Nhà giáo ưu tú Nguyễn Hữu Khỏa nguyên Hiệu trưởng trường THPT Kinh Môn đã mất, tôi lặng người đi. Tôi ân hận chưa kịp về thăm anh khi biết anh nằm viện ở Hải Phòng, tuổi già anh mắc nhiều chứng bệnh cả gan và máu. Anh từ biệt cõi dương về với tổ tiên bước sang tuổi 72.
 Tôi biết anh từ những năm 1976 lúc đó anh dạy ở trường cấp 3 Kinh Môn, mấy năm sau anh làm Hiệu trưởng. Sau này tôi thường xuyên làm việc với anh. Nhắc đến anh mọi người rất quý mến.
Kỷ niệm 300 năm Sài Gòn
  Một cán bộ quản lý như anh có năng lực, khiêm tốn, hòa đồng, nghiêm túc trong công việc, vui vẻ lúc đời thường, anh rất tôn trọng người tài, năm 2000 anh bỏ tiền tặng hai giáo viên giỏi “Chiếc bút vàng” tương đương 1 chỉ vàng 999 (lúc đó mua được chiếc xe Mifa của Đức), dấu ấn ấy vẫn được giáo viên trong trường nhắc đến ngày nay. Mọi bước thăng trầm của anh tôi đều chứng kiến vui nhất ngày anh được phong tặng danh hiệu Nhà giáo ưu tú.
 Đặc biệt anh có tài tổ chức các Hội nghị, mít tinh bài diễn văn của anh luôn được khen-rất “hoa lá”, mặc dù anh là giáo viên Sinh nhưng anh làm thơ có hồn, đã có nhiều bài đăng trên báo Giáo dục-Thời đại. 
Thượng Hải năm 2002
 Năm 2002 tôi dẫn đoàn sang thăm Trung quốc trong đó có anh, mọi người tôn anh làm sư phụ, anh không biết tiếng Trung chỉ ra hiệu như người câm, hôm sang Bắc Kinh anh bị lạc ở ga mọi người tìm mãi.
  Tôi nhớ lần dự Hội nghị với anh ở TP HCM, thời đó phải có tiêu chuẩn mới được đi máy bay, lần đầu tiên anh đi, lúc ra sân bay anh nói với tôi “ Đêm qua anh không ngủ được, thắp hương cầu khấn cho chuyến đi an toàn”, tôi cười “ tất cả là số tránh sao được hả anh”.
 Mặc dù quy luật nghiệt ngã là vậy, không ai thoát được song anh đi tôi vẫn thấy tiếc và buồn.

28 thg 11, 2011

Dạy con


Chẳng ai muốn làm hành khất 
Tội trời đày ở nhân gian 
Con không được cười giễu họ 
Dù họ hôi hám úa tàn.

Nhà mình sát đường, họ đến 
Có cho thì có là bao 
Con không bao giờ được hỏi 
Quê hương họ ở nơi nào?

Con chó nhà mình rất hư 
Cứ thấy ăn mày là cắn 
Con phải răn dạy nó đi 
Nếu không thì con đem bán.

Mình tạm gọi là no ấm 
Ai biết cơ trời vần xoay 
Lòng tốt gửi vào thiên hạ 
Biết đâu nuôi bố sau này…
 

Trần Nhuận Minh

27 thg 11, 2011

Tư duy "Ông chủ" và Nghị trường Quốc hội !

  Trên trang QuêChoa có bài viết của tác giả Sao Hồng không biết có phải là kẻ địch hay không, nhưng qua bài viết ngẫm câu Tục ngữ Việt Nam "Thuốc đắng dã tật sự thật mất lòng", nếu bài viết này các ông bà đại biểu Quốc hội đọc được sẽ suy nghĩ gì?

   Quốc Hội khóa 13 đã kết thúc kỳ họp thứ 2 ngày hôm qua, 26/11. Kỳ họp thứ nhất, sau bầu cử là để sắp xếp và tổ chức bộ máy hành pháp trung ương. Vì thế nhân dân, đại cử tri, chưa thực sự biết được chất lượng của cơ quan dân chủ và người đại diện cho mình. Chỉ có kỳ họp thứ hai vào dịp cuối năm, khi chương trình nghị sự của Quốc Hội bàn đến những vấn đề dân sinh dân chủ gắn liền với cuộc sống thiết thực của người dân, thì đại biểu quốc hội (ĐBQH) thông qua hoạt động của họ, mới có dịp thể hiện và bộc lộ mình.
Hay nói cách khác, ĐBQH sẽ có dịp cho người dân biết họ có đủ trình độ, tư cách, bản chất và có xứng đáng để đại diện cho cử tri? Đại Biểu Quốc Hội, họ là ai ?
Điều 1, chương I cũng định rõ: “Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất của nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Quốc hội là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến và lập pháp….”.
Như vậy, diễn đàn của Quốc hội là diễn đàn (đại diện) của nhân dân. ĐBQH là đại diện cho nhân dân.
Diễn đàn Quốc hội (nghị trường) phải là một nơi tiêu biểu cho nền dân chủ. Mọi hoạt động, vận hành đều phải theo phương cách dân chủ nhất, pháp quyền nhất.
Tư duy của ĐBQH tại nghị trường cũng phải là tư duy dân chủ. Bởi vì, họ phải mang tâm thế, tình cảm, lương tâm, nguyện vọng của số đông là nhân dân. Mỗi lời nói, mỗi câu hỏi chất vấn, sự nghiêm túc và chăm chỉ trong hoạt động của họ đều phải là đại diện cho số đông.
Thế mà kỳ họp thứ hai của Quốc hội, khóa 13 đã để lại không ít ấn tượng thất vọng trong lòng nhiều cử tri.
 Qua 29 ngày hoạt động, không phải tất cả 500 ĐBQH có cơ hội phát biểu, tranh luận hay chất vấn. Thời gian cho họ cũng không nhiều, nhưng những gì mà một số ĐBQH “thể hiện” cũng đủ để nhiều cử tri thất vọng. Họ cảm thấy tiếc cho lá phiếu của mình đã đặt nhầm chổ.
Chỉ một vài vị trong số 500 ĐBQH thể hiện cũng đủ để làm lu mờ hình ảnh và mục tiêu mà Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam, đang phấn đấu hướng đến. “Xây dựng một nhà nước pháp quyền do dân và vì dân”
Tư duy và phong cách của nghị trường Quốc hội kỳ họp vừa qua mang không khí, dáng dấp của cuộc giao ban của các ông chủ hơn là một nghị trường tiêu biểu cho nền “dân chủ xã hội chủ nghĩa tốt đẹp”.
Một chủ tịch điều hành phiên chất vấn như một ông Tổng giám đốc điều hành cuộc họp công ty tư nhân. Ông có thể cắt ngang bất cứ lời phát biểu của ĐBQH, nếu ông muốn. Lúc khen lúc chê chứ ít khi lắng nghe và phân tích ĐBQH có nói đúng – sai so với nguyện vọng cử tri?!
Một ĐBQH đứng lên đọc một bài viết sẵn nhằm đả phá “nhiệm vụ và chức năng” của chính Quốc hội về quyền lập pháp, với lý do là luật (biểu tình) làm ra sẽ chống “chính phủ và thủ tướng”!? (Hoàng Hữu Phước)
Một ĐBQH thay vì chất vấn người điều hành chính phủ lại ca ngợi thành tựu chống lạm phát và yêu cầu Thủ tướng “định hướng” cho họ đầu tư vào đâu thì sẽ sinh lợi cho công ty và doanh nghiệp của ông !? (Đặng Thành Tâm)
Một ĐBQH ngây thơ trình một dự luật vu vơ mà chính mình cũng chưa hình dung ra nó sẽ điều chỉnh cái chi chi. Chỉ vì ý tưởng luật đó được phôi thai từ các cuộc “trà dư tửu hậu” nơi quán nhậu và cà phê!? (Nguyễn Minh Hồng)
Một ĐBQH vốn là thủ lĩnh của một tập đoàn đã và đang vi phạm nghiêm trọng luật “bảo vệ môi trường”, lại trình một dự luật “bảo vệ quyền riêng tư”, chỉ vì đời tư của mình bị lên mặt báo quá nhiều!? (Đặng Hoàng Yến)
….
Chỉ bấy nhiêu vị đó thôi, đều doanh nhân tư nhân, đã thể hiện vai trò của họ ở nghị trường. Cũng là để cử tri có cơ hội nhìn lại và đặt vấn đề vai trò và chất lượng của ĐBQH khóa 13.
Họ đại diện cho ai? Cho nhân dân hay cho cá nhân và nhóm quyền lợi của họ ?
Có bao nhiêu ĐBQH khóa 13 là doanh dân mua phiếu bầu (của cử tri hoặc ban bầu cử) để vào nghị trường Quốc hội. Nơi họ đã và sẽ đánh bóng tên tuổi, trục lợi cho mình và nhóm quyền lợi của họ ?
Hướng đến một nền PHÁP QUYỀN DO DÂN VÌ DÂN thì trước hết nghị trường Quốc hội phải là nơi mang tư duy dân chủ vì dân & do dân chứ không phải tư duy của các ông chủ !
Thế mới thực sự là “pháp quyền dân chủ” ! Dù là dân chủ tư bản hay dân chủ “định hướng” xã hội chủ nghĩa !
 Chủ nhật, 27/11/2011
Tác giả gửi cho Quêchoa

25 thg 11, 2011

Nếu là thi nhiều vị sẽ phải thi lại

    Qua mấy ngày theo dõi trả lời chất vấn của Quốc hội mặc dù không được nghe tất cả nhưng qua đây càng hiểu và thông cảm với học sinh đi thi.
   Ông Đinh La Thăng cho rằng trả lời chất vấn như đi thi, đúng là thế. Học sinh đi thi không được chuẩn bị trước, không có đề cương ôn tập và nhất là không có “phao” chắc chắn sẽ bị điểm thấp tất nhiên chờ năm sau thi lại.
   Toàn những nhà quản lý ưu tú, những người đứng đầu các Bộ nghành, đều có bằng cử nhân và tiến sỹ, kể cả người đứng đầu Chính phủ khi trả lời chất vấn còn run, đọc theo bài viết sẵn, không hiểu câu hỏi của cử tri, trả lời lòng vòng, lảng tránh câu hỏi khó, câu giờ, trả lời sai thiếu tính thuyết phục, nếu gặp câu hỏi không có trong đề cương chuẩn bị trước tất cả đều im lặng.
  Nếu chấm điểm những vị trả lời chất vấn theo tiêu chí như “ thi vấn đáp” thì nhiều vị phải thi lại, đừng trách học sinh thi đại học sao lắm điểm kém đến thế.  

24 thg 11, 2011

Vui-vui- vui

Nghi án U23 Việt nam trong trận Việt Nam - Lào mặc dù 3-1 nhưng nhiều người đã ngửi thấy mùi...Ngày mai sẽ truy tìm.

23 thg 11, 2011

Ông Thăng không hiểu bài

    Từ ngày ông Đinh La Thăng nhận chức Bộ trưởng GTVT, cử tri cả nước rất kỳ vọng về ông, đại diện lớp trẻ dám nghĩ dám làm, nhiều việc mang tính đột phá như trảm tướng, cấm cán bộ trong ngành chơi golf, Bộ trưởng đi xe buýt làm việc, thay đổi giờ làm việc để chống ùn tắc giao thông ở Hà Nội…Chính vì thế nhiều cử tri chờ đợi ở phiên chất vấn hôm nay tại Quốc hội. Các đại biểu Trần Du Lịch (TPHCM), Bùi Thị An(HN) hỏi rất rõ ràng minh bạch.
 Với vài ba câu lòng vòng mở đầu của ông Thăng đã thấy khẩu khí của ông thế nào rồi, tư duy trí tuệ của ông để đâu mà trả lời yếu đến thế cứ vòng vo lặp đi lặp lại, học vị của ông là tiến sỹ không biết ngành gì chắc chắn không phải giao thông, nên ông không biết gì về chuyên môn, tất cả những câu trả lời không có cơ sở khoa học toàn cảm tính, nói theo như đại biểu Nguyễn Bá Thuyền (LĐ) đã phải chất vấn lần thứ hai :
 "Nếu trả lời lòng vòng như bộ trưởng thì ai cũng làm bộ trưởng được" . Trong dạy học như thế được gọi là học sinh không hiểu bài. 
 Ngay trưa nay đài truyền hình Hà Nội đưa tin Bộ trưởng Đinh La Thăng trả lời câu hỏi không đáp ứng được nguyện vọng của các đại biểu.

22 thg 11, 2011

Chương đi thật rồi

    Sáng nay đến nhà tang lễ bệnh viện Bạch Mai tiễn đưa Nhà giáo Trần Ngọc Chương, gặp khá đông bạn bè cùng lớp có người từ ngày ra trường nay mới gặp lại. Tôi và Chương cùng tổ học tập trong bốn năm đại học, tôi coi Chương như em trai, nhà Chương ở Đường Tàu Bay (nay là đường Trường Chinh) bố Chương làm công nhân nhà máy ô tô, mẹ nội trợ, nhà Chương đông em Chương là lớn. Tôi hay qua nhà chơi có lần mẹ Chương làm bánh trôi bánh chay cho chúng tôi ăn. Bây giờ ông bà đã mất cả mấy năm trước gặp bà còn nhận ra tôi.
 Tốt nghiệp đại học Chương dạy cao đẳng sư phạm Quảng Ninh. Năm 1985 Chương về Hà Nội học cao học, và dạy tin cho trường Việt Ba.
  Tôi nhớ một lần đến nhà, Chương “dọa tôi” và cho xem máy tính 286 mà Chương bỏ tiền ra mua.
-          Cái máy 286 mấy cây vàng chứ có ít đâu, bây giờ em quên cầm bút, mọi công việc viết lách toàn gõ máy, kể cả soạn giáo án. Chương cho tôi xem tờ đôla lần đầu tiên tôi được biết, và kể xin việc cho bọn trẻ:
-           Người ta mất tiền xin việc còn em mua con bê ở Ba Vì mời mọi người dự buổi “bò tùng xẻo” mấy hôm sau có quyết định. Nghe nói vậy tôi cứ tròn mắt cảm phục chú em khác xưa quá, sau này ngồi uống rượu với nhau, Chương bảo:
-           Anh vẫn nhà quê như xưa cái gì cũng tin. Rồi cười với nhau.
Sau này về Hà Nội nhà tôi gần nhà Chương, thỉnh thoảng Chương rủ tôi đi ăn món khoái khẩu đó là thịt chó. 
  Chương mắc bệnh tiểu đường từ mấy năm nay, bệnh nặng từ hè đến giờ, mặc dù có em trai bác sỹ ở viện 198 tận tình cứu chữa nhưng không qua khỏi. Trước đó một tuần Chương vui khi các cháu đã yên bề gia thất, công ty gia đình phát triển tốt song còn nhiều điều dang dở mà chưa thực hiện được.    

  Bạn bè chúng tôi ngồi ngoài chờ lễ truy điệu, tôi lắng nghe  mấy người nói chuyện thời sự mà ghê cả người:
-          Quốc hội có những ông như Hoàng Hữu Phước chẳng còn gì để nói, phí cả phiếu bầu
-          Các ông bị lừa cả rồi, ông Phước là “con mồi” để mọi người chú ý vào đó, quên đí những chuyện lạm phát, tham nhũng, đặc biệt là vụ Vinashin thế là thắng lợi rồi.   
Tôi tin không phải là thế, nếu thật như vậy thì hỏng cả rồi! 

18 thg 11, 2011

Người Việt rất giàu

Sáng nay không tin vào mắt mình khi Vietnamnet đăng tin và cho đến chiều nay dantri cũng đưa tin, như thế đã là thật chưa? Mùa này làm gì còn "cá tháng tư". 
Một ngân hàng trả 210 triệu USD mua nợ Vinashin
Chắc đây không phải là Ngân hàng quốc doanh, Ngân hàng này chưa lộ diện làm như vậy coi thường tái cơ cấu Vinashin do Chính phủ đề ra, Vinashin đến "bước đường cùng" làm gì có sức để đi làm thuê, trong nhà có chó, có con đâu mà bán? 600 triệu đôla nay họ chỉ mua lại với 210 đôla chỉ có mà tự sát để trốn nợ?
  Bạn hãy dự đoán ngân hàng nào của Việt mà mạnh thế?

16 thg 11, 2011

Thầy - Trò (20-11-2011)


   Còn mấy hôm nữa mới đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, các em học sinh cũ thường niên đến thăm thầy vào dịp này. Năm nào cũng vậy các em đến bao giờ cũng có hoa tặng thầy như ngày còn đi học, một cử chỉ đáng quý và trân trọng. Mỗi khi gặp nhau các em nhắc lại sự tinh nghịch của thuở học trò, thầy chỉ cười như trẻ lại và tự hào nhìn các em đã trưởng thành.



Học sinh trường năng khiếu Hải Hưng nay là trường Chuyên Nguyễn Trãi

Cuối cùng điểm chia tay là nhà hàng
Học sinh Thanh Hà khóa đầu


14 thg 11, 2011

Đại hỷ

Chỉ trong vòng 5 ngày một gia đình có hai tin vui lớn
Ngày 8/11 bà Bà Nguyễn Thanh Phượng được bầu làm thành viên HĐQT của ngân hàng Bản Việt


Ngày 11/11ông Nguyễn Tiến Nghị  Ủy viên dự khuyết TƯ nhận chức Thứ trưởng Bộ Xây dựng
Hiếm có ở Việt Nam có một gia đình như vậy!

Bài viết của ông Nguyễn Trung

Nguyễn Trung

12 thg 11, 2011

Bệnh thành tích khó chữa

  Hai ngày đi vắng không truy cập sao mà lắm tin hay đến vậy. Các cụ vẫn dạy Hữu xạ tự nhiên hương sao không nhớ. Xin phép được post hai bài:
Trên blog Sổ tay Thích học toán 
Công viên Thống Nhất
  Anh bạn này của Cụ Hinh từng đi tu nghiệp ở tận bên nước Mỹ, thế là giỏi, lại đẻ được cả con ở xứ đó, thế mới tài. Được ít lâu sau mấy bố mẹ con lục tục về quê lập nghiệp.
  Cậu bé thật lạ nước lạ cái khi ra đường… và nhất là khi đến trường ở quê nhà. Nhiều lần ở trường về cậu nước mắt ngắn nước mắt dài, sà vào lòng mẹ thậm thụt "mẹ ơi, con không thích làm người Việt". Bố mẹ sợ quá, đóng kín hết các cửa lại, gắng khuyên cố nhủ "ấy chết, con phải cố gắng chứ, rồi thì sẽ quen hết".
  Ngày tháng thoi đưa, mọi chuyện cũng ổn dần.
Năm nọ, bố mẹ chiêu đãi cậu đi một chuyến chơi Dysney Land ở xứ ngoài.
   Nay thì cậu bé đã là học sinh giỏi văn trong lớp.
----
   Hôm trước cậu chạy về nhà khoe bố mẹ bài văn của mình mới được trả, được điểm rất cao.
Bố mẹ chắm chúi đọc bài văn, rồi bật cười ngã quay cu lơ ra đất.... "Em đã đi thăm công viên Dysney Land ở nước ngoài, nhưng công viên Thống Nhất của nhà mình còn muôn phần đẹp hơn!"
----
Công viên Dysney Land
  Cậu bé đã chui kín vào trong chăn, đang cười ngây ngất hơn cả bố mẹ, rung tít cả giường! 


Trên blog của Văn Công Hùng 

   Sáng nay mình đã post bài "Sông Mã gầm lên khúc độc hành", coi như là "xong" chỉ tiêu của ngày, nhưng rồi lần mần đọc mấy trang mạng, lại thấy không thể chịu nổi mà phải viết những dòng này.
Ấy là cái tin ở một trường học nào đó ở Quảng Bình, cô hiệu trưởng thu của mỗi lớp 30 ngàn đồng để cô (và tập thể thầy cô) nhắn tin bầu chọn Vịnh Hạ Long cho đủ... chỉ tiêu từ trên bổ xuống. Học trò nông thôn làm gì có điện thoại để nhắn, mà có cũng không được sử dụng, thế thì các thầy cô phải nhắn, nhưng "tiền đâu phải vỏ hến", và cũng chưa đến nỗi... điên như cái anh gì nhắn 1 hơi hết 7 triệu đồng tiền tiết kiệm rồi lấy tiếp tiền ăn sáng của con để nhắn cho tên mình nổi lềnh phềnh trên báo, các thầy cô đành phải bổ vào đầu học sinh. Khổ thân các cháu, lũ lụt như thế, ăn chưa đủ no, cả đời chưa biết cái Hạ Long nó tròn méo ra sao, thế mà phải bấm bụng nộp tiền để bầu.
Ấy là cái ảnh cháu nội của ông bộ trưởng Văn Thể Du Hoàng Tuấn Anh, người chủ trò bầu trọn này, mới 5 tháng tuổi, cũng quấn khăn đỏ trên đầu "Vo - Te- Pho" và cầm điện thoại nhắn tin bầu chọn Hạ Long. Nghe đâu bức ảnh này được trang New seven word bầu là kỷ lục về tuổi nhỏ nhắn tin bình chọn. Thảo nào mà dân trí nước mình ngày càng cao, IQ ngày càng lộng lẫy. Đứa bé 5 tháng tuổi cũng đã biết "bầu chọn Vịnh Hạ Long" là yêu nước.
Tội nghiệp cho cháu mới 5 tháng tuổi đã diễn hề

Là định không viết gì về việc này nữa, bởi không lại bị bẩu là hội chứng đi ngược, nhưng quả là, không thể chịu nổi...
     À mà đây, ý kiến bằng thơ của Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, nguyên bộ trưởng Văn Thể du, nguyên UVBCT, nguyên trưởng ban tuyên giáo trung ương:
                     Trầm ngâm trên biển xanh 
                     Hạ Long không nói về mình
                     …
                    Vượt ra ngoài dục vọng


                    Khổng lồ mà thong dong...
                             Ngày 12-11-2011

8 thg 11, 2011

Chợ Bắc Hà

Cả đêm chờ đợi để sáng ra xuống chợ
    Nghe nói về Chợ Bắc Hà song chưa một lần đặt chân đến, chiều Thứ Bẩy tôi vác ba lô ra bến xe đi Bắc Hà. Biết tôi đi một mình và lần đầu đến đây anh lái xe mời vào nhà uống rượu và đưa tôi đến khách sạn.
   Chợ Bắc Hà nổi tiếng vì còn giữ được vẻ nguyên sơ và mang đậm nét đặc trưng của các dân tộc vùng cao Việt Nam, không đơn thuần chỉ là nơi mua và bán như các chợ khác, chợ chỉ họp mỗi tuần một phiên vào Chủ Nhật.
Khu bán thổ cẩm
 Khi xuống chợ bao giờ người dân cũng mặc những bộ váy áo mới sặc sỡ đủ màu, họ xem đây như ngày hội xuống núi, phong tục này vẫn duy trì đến ngày nay. Chợ được chia ra những khu chợ nhỏ mang tính đặc trưng như: chợ thổ cẩm, chợ ẩm thực, chợ trâu ngựa, chợ gia cầm, chợ thực phẩm, chợ chim, lâu lắm tôi mới gặp lại lò rèn, khu chợ sản xuất đồ dùng được mua bán ngay trong chợ. Mỗi khu chợ đều phong phú đa dạng và mang đậm bản sắc dân tộc địa phương, đặc biệt Chợ Bắc Hà là nơi hẹn hò để nam nữ thanh niên dân tộc gặp nhau sau mỗi tuần lao động vất vả. Phụ nữ dân tộc và khách du lịch đến nhiều nhất là khu bán các đồ trang sức, váy, áo, thổ cẩm và cả những chiếc gùi bằng mây và tre. Nhìn những sản phẩm thổ cẩm, hoa mắt với những sắc màu rực rỡ của váy áo các thiếu nữ dân tộc Mông, Dao đỏ. Đến đây không thể không đến khu bán thắng cố, một đặc sản được nấu bằng lòng ngựa. Đàn ông họ đến đây ngoài mua bán trâu ngựa, chim…còn là cơ hội gặp gỡ nhau uống rượu ngô bên chảo thắng cố.
Già bản xuống chợ
Khu bán chim
Lò rèn
Chảo thắng cố

Bánh chay của người xuôi lên
Thời của @- 70 tuổi vẫn dùng di động







Đến Dinh Hoàng A Tưởng (Vua Mèo)  do Thổ ty Hoàng Yến Chao xây dựng (1914-1921), mặc dù đã gần trăm năm vẫn uy nghi nổi trội giữa vùng đất cao nguyên trắng nhìn sang núi Mẹ bồng con. Năm 1950 bộ đội tấn công vào Bắc Hà gia đình họ Hoàng bỏ chạy về Hà Nội sau đó di cư vào Nam



7 thg 11, 2011

Trở lại Lào Cai

   Tôi đã đến Lào Cai nhiều lần, những lần trước đi du lịch Sapa hoặc sang Trung Quốc. Lần này do công việc nên không có thời gian đi chơi, tôi có qua Sở GD-ĐT, trường THPT Số 2 Lào Cai, Phòng GD Bát Xát và trường DTNT. Tôi cảm ơn các thầy cô giáo ở Lào Cai rất tình cảm, nhiệt tình và có trách nhiệm giúp chúng tôi hoàn thành công việc trong chuyến đi này. Lào Cai thay đổi quá nhiều cả một dãy phố mới do lấp sông mà có. Nhìn sông Hồng thu hẹp lại, dòng nước đổi thay điều gì sẽ xảy ra khi con người ngự trị cả giời!
  Từ năm 1979 đến nay, lần đầu tôi được nghe chính những người trong cuộc kể chuyện về chiến tranh biên giới. Trung Quốc-Việt Nam cách nhau một con sông, tưởng rằng “núi liền núi, sông liền sông”, như môi với răng nhưng sao họ tàn nhẫn đến thế, ngang nhiên kéo quân sang bắn giết phá hoại chúng ta. 
  Các thầy cô giáo kể với tôi: Lúc đó chúng em còn nhỏ bọn nó bắn pháo sang chính xác lắm: Cầu và khu quân sự ngay từ loạt đầu đã bị phá hủy, đoạn sông Hồng gần Bát Xát là gianh giới giữa hai nước rất nhỏ hàng ngày chúng em còn lội qua. Thời gian xảy ra chiến tranh bọn nó bắc cầu phao cho xe,và quân đổ bộ sang ta chúng nã đạn đến kinh hoàng. Bộ đội bảo vệ trên chốt, lợi thế địa điểm trên cao, các anh dũng cảm chiến đấu, nên bọn nó chết nhiều lắm thiệt hại quá lớn, nhưng vì chúng quá đông, nhờ pháo yểm trợ ở bên kia biên giới, chúng liều mình kéo lên bắn giết các anh, đã thế nó còn lấy dao băm xác các anh ra nhiều mảnh như để hả dạ, lúc đó cả vùng này bộ đội nhân dân chẳng sợ hiểm nguy quyết đánh đến cùng.
  Ấn tượng nhất tôi được gặp thầy Bằng Phó hiệu trưởng trường THPT Số 2 Lào Cai (ngày xưa là trường THPT Cam Đường), mặc dù anh đang chuẩn bị cho hội trường vào vào tuần sau, nhưng anh vẫn ngồi nói chuyện với tôi:
   Bố em tham gia kháng chiến chống Pháp, sau hòa bình đưa cả gia đình từ Thái Bình lên đây định cư. Ngày 17-2 bố em hy sinh, mẹ em thì yếu chúng em còn đang đi học, chỗ dựa chính không còn, lúc đó tưởng như không vượt qua đã nghĩ trở về quê.
 Đến thăm trường Dân tộc nội trú Bát Xát thầy Hiệu trưởng Sa Anh (người dân tộc) rất vui tính hiểu biết rộng, mời chúng tôi về nhà ăn cơm chính tay thầy nấu. Tôi hỏi đất nhà thầy rộng đến đâu thấy cười chỉ lên núi:
  Bắn viên đạn rơi đâu đấy là gianh giới đất nhà em.
Trong bữa cơm tưởng như người thân trở về, thầy kể lại:    
Ngày ấy anh Bằng và bố anh cùng tham gia chiến đấu trong một đại đội, anh Bằng với tư cách học sinh, anh tận mắt nhìn thấy bố hy sinh nhưng không làm gì được.
 Hôm sau gặp Bằng tôi hỏi, anh kể: Lúc bố em mất, em nhớ rất rõ vị trí ông ngã xuống, mặc dù xác bọn nó nằm la liệt bên cạnh. Sau ngày nó rút về bên kia, em cùng mọi người trở lại tìm bố em chỉ còn lại bộ xương. Mặc dù là học sinh lớp 10 anh được Trung ương đoàn phong dũng sỹ, năm sau anh thi đỗ khoa lý đại học, tốt nghiệp trở về trường công tác cho đến nay.
 Trước lúc chia tay anh kể cho mọi người nghe: Bố em bị thương trong chiến dịch Điên Biên nhưng do thất lạc đơn vị nên không được hưởng chế độ gì, đã thế khi em kết nạp đảng nhà trường về địa phương thẩm tra lý lịch, dù bố em đã là liệt sỹ nhưng họ vẫn ghi lý lịch “chưa rõ ràng”.
 Tôi chỉ động viên anh nguyên tắc của tổ chức là vậy.
Giám đốc Sở GD và trưởng phòng khảo thí

Phó trưởng phòng PT và khảo thí

Vụ phó Nguyễn Trọng Hoàn (ngoài cùng bên trái)

Cán bộ thư viện trượng Dân tộc nội trú Bát Xát

Ban Giám hiệu nhà trường

Thầy Sa Anh Hiệu trưởng trường dân tộc nội trú THPT Bát Xát

Học sinh trường DTNT